Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 477 - Chương 476: Ai Là Vai Hề? (2)

Chưa xác định
Chương 476: Ai là vai hề? (2)

"Màn biểu diễn này quá không hợp cách." Giọng nói lười biếng của Hạ Chí lại vang lên, "Loại người như ngươi chỉ có thể phụ diễn cho tên hề, ta sẽ không trả thù lao cho ngươi, ừm, ngươi có thể lăn."

Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí rất tùy ý vươn tay, sau đó hắn níu lấy cổ áo của nam tử mặc vest trắng, hơi dùng lực đã có thể nhấc bổng hắn ta lên, tiếp theo, Hạ Chí tiện tay ném người này ra ngoài.

Rầm!

Trong sảnh yến hội ở tầng ba này, chung quanh gần như đều là thủy tinh, Hạ Chí vừa quăng ra như thế, nam tử mặc vest trắng trực tiếp đánh vỡ thủy tinh, cứ như vậy bay từ tầng ba xuống.

Trong phòng yến hội vang lên vô số tiếng hô kinh ngạc, dưới cái nhìn của bọn hắn, trước đó trận đánh nhau này chỉ tính là đánh chơi, nhưng hiện tại Hạ Chí trực tiếp ném người từ tầng ba xuống, đây là chuyện có thể tạo thành án mạng!

"Đông Phương tiên sinh!" Trương Thành Công kinh hô một tiếng, trực tiếp lao ra khỏi sảnh yến hội, hiển nhiên hắn ta muốn xuống tầng kiểm tra tình huống. Mà những người khác trong sảnh yến hội, dù không xuống dưới nhưng vẫn có rất nhiều người chạy đến bên cạnh nhìn xuống dưới tầng.

Chỉ có điều, hiện tại trời đã hơi tối, ánh đèn phía dưới cũng không tính là quá sáng sủa, cho nên tầm nhìn của bọn hắn cũng không quá rõ ràng.

"Chúng ta có cần rời khỏi nơi này không?" Lúc này Tô Phi Phi lại nhẹ giọng hỏi Hạ Chí.

"Chúng ta ăn chút gì trước đã." Hạ Chí lại mỉm cười với Tô Phi Phi, "Đi thôi, bên kia có đồ ăn."

Tô Phi Phi ngẩn ngơ, tới lúc này rồi Hạ Chí còn có tâm tư ăn đồ ăn.

Chẳng qua ngay sau đó, ngẫm lại, có lẽ đối với Hạ Chí, đây hoàn toàn không thể tính là chuyện, mà hiện tại vốn là giờ cơm tối, cần ăn một chút gì đó mới là bình thường.

Trong góc sảnh lớn có chuẩn bị đủ loại điểm tâm đồ uống rượu vang Champagne, những người khác đều đang chú ý xem rốt cuộc nam tử mặc vest trắng có ngã chết hay không, mà Hạ Chí và Tô Phi Phi lại đi tới góc này.

Hạ Chí vừa ăn điểm tâm vừa uống rượu vang, mà Tô Phi Phi lại cầm một ly Champagne, hiển nhiên nàng không muốn ăn lắm, dù sao thì nàng vẫn không cách nào bình tĩnh được như Hạ Chí.

"Thật ra người kia không phải họ Đông Phương." Tô Phi Phi nhấp một hớp Champagne, nhẹ nhàng nói: "Tên của hắn ta là Đông Phương."

"Ừm, đã hiểu rõ, là Đông Phương, không phải đông tây (1)." Hạ Chí thuận miệng nói.

(1) Không phải đông tây: ý chỉ không phải thứ gì, không phải đồ vật, hạng không ra gì.

Tô Phi Phi không nhịn được cười khẽ một tiếng, người này còn đang mắng Đông Phương đây.

"Thật ra ta cũng không biết nhiều về hắn ta lắm, nghiêm túc mà nói, ta chỉ từng gặp hắn ta một lần." Tô Phi Phi khẽ lắc đầu, "Nếu không phải hắn ta xuất hiện, ngay cả ta cũng sắp quên sự tồn tại của người này."

"À, loại vai hề này quên là tốt nhất." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn rất tùy ý như cũ, hiển nhiên hắn hoàn toàn không đặt tên Đông Phương này trong lòng.

"Ta biết ngươi rất lợi hại, thế nhưng phía sau Đông Phương còn có thế lực rất cường đại." Giọng điệu của Tô Phi Phi có vẻ hơi ngưng trọng, "Ngươi cũng đã biết chuyện trước đây ta là người của Ẩn Môn, đúng không?"

"Ừm, ta biết." Hạ Chí gật đầu.

"Khi ta gặp được Đông Phương, là lúc ta mới vừa gia nhập Ẩn Môn." Giọng nói của Tô Phi Phi vẫn rất nhẹ như cũ, "Lần ấy, ta mới vừa vào Ẩn Môn, mà Đông Phương lại mới vừa rời khỏi Ẩn Môn. Ta không biết hắn ta đi đâu, nhưng lúc hắn ta rời đi, nhân vật trọng yếu trong Ẩn Môn, kể cả môn chủ, đều đích thân tiễn hắn ta."

"Ah?" Lúc này, thoạt nhìn rốt cục Hạ Chí cũng có chút hứng thú.

"Mà chính là lúc ấy hắn ta thấy được ta, sau đó, hắn ta chỉ nói với ta tổng cộng ba câu." Tô Phi Phi vẫn nhớ đến tình cảnh lúc ấy.

"Ngươi tên gì?"

"Ta… ta tên Tô Phi Phi."

"Rất tốt, Phi Phi, ngươi là của ta."

"Cái gì?"

"Chờ ta trở lại."

Bởi tình cảnh lúc diễn ra đoạn đối thoại này thật sự có chút ly kỳ, dẫn đến Tô Phi Phi vẫn nhớ rất rõ ràng, vào lúc đó, nàng vốn tưởng rằng nàng vừa gặp phải một tên thần kinh, nhưng sau đó nàng phát hiện, cũng bởi vì lần đối thoại này, địa vị của nàng ở Ẩn Môn có vẻ không giống với người thường.

"Sau lần đó, mỗi người trong Ẩn Môn đều tương đối khách khí với ta, cũng không có ai đến quấy rầy ta. Ngươi còn nhớ Băng Hoàng đúng không? Hắn ta cũng có địa vị không thấp trong Ẩn Môn, mà thực ra hắn ta vẫn luôn có ý đồ với ta, nhưng hắn ta không dám công khai làm gì ta, mà hết thảy tất cả đều vì những lời Đông Phương đã nói trước khi rời đi." Tô Phi Phi lại nhấm một hớp Champagne, "Đến hiện tại, ta vẫn không biết rốt cục hắn ta là ai."

"Ừm, không sao, vấn đề này để ta tìm hiểu rõ là được." Hạ Chí vẫn tỏ vẻ không quá để ý như cũ, nhưng những lời này cũng có thể nói rõ một vấn đề.

Đó chính là, thật ra hiện tại Hạ Chí cũng không biết lai lịch của Đông Phương, đối với người khác, thật ra chuyện này cũng rất bình thường, nhưng đối với Hạ Chí gần như không gì không biết, thật ra đây cũng là chuyện hơi khó tin.

"Ừm, ta chỉ muốn ngươi cẩn thận một chút." Tô Phi Phi nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt mỹ lệ tỏa ra ánh sáng lung linh, "Ta biết ngươi rất cường đại, cường đại đến vượt quá sức tưởng tượng của ta, thế nhưng bất luận chúng ta có cường đại dường nào, đều không thể nhìn thấu toàn bộ thế giới này."

Hạ Chí mỉm cười, hắn đang muốn nói điều gì, nhưng đúng lúc này, từ phía sau hai người lại truyền tới một giọng nói.

"Hạ Chí, Tô tiểu thư, thật xin lỗi, ta phải yêu cầu hai người các ngươi rời khỏi nơi này." Người nói chuyện cũng không phải ai khác, mà chính là Trương Thành Công, hắn ta đã đi từ dưới tầng trở về.

Lúc này sảnh lớn rất an tĩnh, cho nên mọi người đều có thể nghe được giọng nói của Trương Thành Công, trong lúc nhất thời, trong đầu không ít người đều xuất hiện một suy nghĩ, đó chính là đầu óc Trương Thành Công bị úng nước rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment