Đến hiện tại, những người khác đều không biết rốt cuộc vị Đông Phương tiên sinh kia có lai lịch thế nào, nhưng trong số những người ở đây cũng chẳng có ai là ngu ngốc, ai cũng có thể thấy được Trương Thành Công rất khách khí với vị Đông Phương tiên sinh kia.
Rõ ràng vị Đông Phương tiên sinh kia có thân phận địa vị cao hơn Trương Thành Công, nhưng vẫn bị Hạ Chí chỉnh thành tên hề như vậy, hiện tại Trương Thành Công lại còn muốn chạy tới đuổi Hạ Chí rời đi, đây là muốn đoạt vị trí tên hề số 2 sao?
Thân là đường đệ của Trương Thành Công, lúc này Trương Thành Hùng càng cảm thấy trong đầu Trương Thành Công ngập nước, chọc ai không tốt, nhất định cứ muốn đi chọc Hạ Chí làm gì?
"Ngươi cũng thật vội đi biểu hiện." Hạ Chí xoay người nhìn Trương Thành Công, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, "Biết rõ không có kết quả tốt, vẫn muốn làm như thế, theo ý ngươi, chỉ cần ngươi được tên Đông Phương không phải đông tây kia tán thành ngươi là được, đúng không?"
Lời của Hạ Chí vừa ra, lập tức khiến không ít người hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là vậy, hiển nhiên, trong mắt Trương Thành Công, Đông Phương tiên sinh kia vẫn là quan trọng nhất.
"Hạ lão sư, ngươi và Tô tiểu thư phá hủy yến hội của chúng ta, thân là chủ nhân, ta có quyền yêu cầu các ngươi rời khỏi." Trương Thành Công lại bày ra dáng vẻ đúng mực, lời này nghe cũng có lý có cứ.
Dù sao thì Trương Thành Công cũng là chủ nhân nơi này thật, mà Hạ Chí cũng đã phá hủy yến hội này, cho dù mọi người biết rõ Trương Thành Công vì Đông Phương mới đánh đuổi Hạ Chí, nhưng lý do bây giờ nghe đúng là không chê vào đâu được.
"Ngươi phá hứng thú của ta." Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ngươi đưa một tấm thiệp mời tới, để chúng ta đến đây, hiện tại ngươi lại để chúng ta rời đi, có phải ngươi cảm thấy ngươi rất đáng gờm, muốn ai tới thì có thể khiến người đó tới, mà muốn người nào đi thì người đó lập tức phải rời đi?"
Hạ Chí bỗng khẽ vươn tay, túm lấy cổ áo Trương Thành Công: "Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì?"
Ngươi là cái thá gì?
Trong lời này có khinh thường vô tận, giọng điệu cư cao lâm hạ của Hạ Chí như bao quát một con kiến hôi, trong mắt hắn, Trương Thành Công tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Thanh Cảng cũng chỉ như con kiến.
"Khí thế kia thực sự trâu!" Có người nhẹ giọng nói một câu cảm khái, bất luận bọn hắn có khó chịu với Hạ Chí tới cỡ nào, nhưng loại khí tràng cường đại của Hạ Chí lại là thứ bọn hắn có đuổi cũng không kịp.
Những người này không hiểu Đông Phương, nhưng về Trương Thành Công, bọn hắn lại hiểu rõ ràng.
Tam đại gia tộc Thanh Cảng, Lưu - Quan - Trương, mỗi một nhà đều có người thừa kế dòng chính, khi mọi người nhắc tới người thừa kế này cũng thường nói là Quan nhị thiếu Quan tứ thiếu Lưu đại thiếu… Nhưng chỉ có một vị được gọi là Trương thiếu.
Cũng không phải Trương gia chỉ có một người thừa kế dòng chính, mà Trương gia chỉ có Trương Thành Công mới được gọi là Trương thiếu, tỷ như Trương Thành Hùng lại bị người gọi là Hùng thiếu. Đừng xem dường như mấy lời xưng hô này chỉ là ác thú vị của đám phú nhị đại, trên thực tế, thật chính đây là sự tán thành cho thân phận của người trong giới, cũng chính vì vậy, ở thành phố Thanh Cảng, Trương Thành Công mơ hồ có tư thế đệ nhất công tử, đây cũng là nguyên nhân chỉ cần Thành Công Hội của hắn ta phát ra thiệp mời, chắc chắn mỗi người đều sẽ đến.
Thế nhưng chính vị đệ nhất công tử Thanh Cảng này, vào trong miệng Hạ Chí lại biến thành một thứ đồ, loại giọng điệu hoàn toàn chẳng thèm ngó tới này mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, Hạ Chí hoàn toàn không để Trương Thành Công vào mắt.
Chuyện như vậy, ngoại trừ Hạ Chí, trong thành phố Thanh Cảng còn có ai có thể làm được?
"Ngươi rất muốn biểu hiện đúng không?" Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí vang lên lần nữa, "Ta đây thành toàn cho ngươi!"
Lại có người không tự chủ được lên tiếng kinh hô, bởi vì bọn họ thấy Hạ Chí đã trực tiếp ném Trương Thành Công ra ngoài, tựa như ném Đông Phương ban nãy!
Choang!
Giống như lịch sử tái diễn, Trương Thành Công cũng đánh vỡ một tấm kính thủy tinh, sau đó cứ như vậy bay từ tầng ba xuống.
Đám người ngơ ngẩn, con hàng Hạ Chí này muốn nghịch thiên, ném Đông Phương xuống thì cũng thôi đi, vậy mà lúc này hắn còn trực tiếp ném cả chủ nhân nơi này xuống! Đây cũng không phải nhà hắn, hắn cũng quá không nói lý đi?
"Đến, Phi Phi, chúng ta tiếp tục." Ngay lúc mọi người ngẩn người, Hạ Chí lại quay đầu, giơ ly rượu vang trong tay lên, cụng ly với Tô Phi Phi, một bộ chuyện gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục uống rượu vang ăn điểm tâm.
Mọi người càng cảm thấy cạn lời, tên này còn biết xấu hổ hay không? Ném chủ nhà người ta xuống lầu xong, hắn còn có thể tiếp tục ăn đồ ăn, đây là thật sự coi đây thành địa bàn của hắn rồi?
Tô Phi Phi uống một ngụm Champagne, sau đó đột nhiên sắc mặt nàng hơi đổi, nàng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, mở miệng nói: "Phi Yến tiểu thư, muốn tới đây ăn chút gì không?"
Nghe nói như thế, không ít người đều sửng sốt, Tô Phi Phi này có thù oán gì với Phi Yến hay sao? Lúc này lại gọi Phi Yến tới ăn đồ ăn chung với bọn họ, đây không phải là hãm hại Phi Yến sao?
Phi Yến cũng ngẩn ra, nhưng nàng lại không do dự gì mấy, lập tức đi về phía Tô Phi Phi.
"Vậy ta xin quấy nhiễu Tô tiểu thư và Hạ lão sư." Phi Yến mỉm cười với Hạ Chí và Tô Phi Phi.
Đương nhiên Trương Thành Hùng cũng đã theo tới, mặc dù hắn ta không quá tình nguyện, dù sao thì hắn ta cũng là người Trương gia, mới vừa rồi Hạ Chí còn ném Trương Thành Công ra ngoài, bây giờ hắn ta lại chạy tới uống rượu nói chuyện phiếm với Hạ Chí, một khi truyền đi thật không phải chuyện tốt gì.