Trương Thành Hùng xoay người muốn chạy, nhưng lại bị người kéo lại, mà người kéo hắn ta không phải ai khác mà chính là Phi Yến.
"Đừng chạy." Phi Yến nhẹ giọng nói: "Ở lại bên cạnh Hạ lão sư hẳn là an toàn nhất."
Trương Thành Hùng ngẩn ngơ, đột nhiên hắn phát hiện dường như đúng là như vậy thật, chí ít mới vừa rồi, những người khác mình đầy bụi đất, mà hắn ta lại chỉ té nhào một cái, về phần Phi Yến lại càng hoàn toàn không sao cả. Mà sở dĩ như vậy có lẽ là vì hai bọn hắn ở lại bên cạnh Hạ Chí.
"Trương Thành Hùng, ta vẫn không rõ, ngươi đần như vậy sao có thể tìm được lão bà thông minh như thế đây?" Hạ Chí lười biếng nói: "Chẳng qua lại nói tiếp, tuy ngươi tương đối đần độn, nhưng ngươi càng thông minh hơn Trương Thành Công một chút."
"A?" Trương Thành Hùng nhất thời ngẩn người, "Ta… ta thông minh hơn Trương Thành Công?"
"Không sai, Trương gia các ngươi cũng chỉ có ngươi là tương đối có tiền đồ." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó lại vung tay lên.
Viên cầu vốn chỉ chốc lát nữa sẽ đập trúng bọn hắn, theo Hạ Chí vung tay lên, nó bỗng thay đổi phương hướng, trực tiếp bay ngược trở về!
Trong lúc nhất thời, Trương Thành Hùng không biết nên nói gì cho phải, lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người nói hắn ta thông minh hơn Trương Thành Công, càng là lần đầu tiên hắn ta biết mình là người tương đối có tiền đồ ở Trương gia!
Có một chớp mắt như vậy, Trương Thành Hùng thật sự có cảm giác muốn nhận Hạ Chí làm tri âm, nhưng hắn ta lại phát hiện, lời này ngay cả chính hắn ta cũng không tin được, hắn ta không cảm thấy mình thông minh hơn Trương Thành Công, chớ đừng nói chi là còn có tiền đồ hơn cả Trương Thành Công.
Nếu người khác nói những lời này, chắc chắn Trương Thành Hùng sẽ trực tiếp chửi thẳng vào mặt người đó, mẹ nó ngươi đùa ta sao? Ta vẫn luôn là người không có tiền đồ nhất trong Trương gia!
Nhưng người nói lời này lại là Hạ Chí khiến Trương Thành Hùng không dám làm như thế, hơn nữa, hắn ta còn có chút muốn tin tưởng điều này. Phải biết rằng Hạ Chí thực sự rất trâu, xem đi, con hàng này vừa vung tay lên, viên cầu kia đã lập tức bay ngược trở về trước mặt mấy người Trương Thành Công!
Nét mặt Trương Thành Công có chút khẩn trương, chẳng qua hắn ta cũng không tránh né, mà lúc này đây, đột nhiên Đông Phương nâng tay phải lên, lăng không làm ra tư thế nắm lấy, mặc dù hắn ta không tuyệt không tiếp lấy viên cầu kia, nhưng thoạt nhìn, dường như hắn ta đang cầm viên cầu, bởi vào lúc này, viên cầu đã bất động, cứ lơ lửng giữa không trung như vậy.
"Chắc chắn là ta hoa mắt." Trương Thành Hùng tự lẩm bẩm, hết thảy tất cả đều có vẻ khó có thể tin, trong chớp nhoáng này, hắn ta có cảm giác như bản thân đang xem phim bom tấn Hollywood, những tình cảnh này vốn nên là đặc hiệu trong phim!
Oanh!
Một tiếng nổ vang, đúng lúc này, đột nhiên viên cầu kia lại nổ tung, vô số bụi bặm chất thải công nghiệp phô thiên cái địa trực tiếp ép thẳng về phía Trương Thành Công và Đông Phương!
Trương Thành Công và Đông Phương cứ biến mất như vậy, mà trên mặt đất lại nhiều hơn một đống phế tích như ngọn núi.
Trương Thành Hùng ngẩn người, này… lẽ nào hai người kia cứ bị chôn sống như vậy?
Nhưng đây cũng không phải kết cục.
Đúng lúc này, đống phế tích kia đột nhiên lấy tốc độ cực nhanh mà biến mất không thấy. Xấp xỉ một giây đồng hồ sau, phế tích đột nhiên biến mất hoàn toàn, mà tại chỗ, Trương Thành Công và Đông Phương cũng lại lần nữa xuất hiện, hai người bọn hắn vẫn đứng ở nơi đó như cũ, thoạt nhìn bình yên vô sự.
Về phần một đống phế tích kia, lúc này nó đã triệt để biến mất không thấy đâu nữa.
"Lão bà, véo ta một chút." Trương Thành Hùng ở đó tự lẩm bẩm.
"Ta còn chưa phải lão bà ngươi đâu!" Phi Yến dùng sức véo Trương Thành Hùng.
"Ừm, đau quá." Trương Thành Hùng nhe răng trợn mắt, "Ngươi còn không chịu nhận là lão bà ta, quả nhiên ta không nằm mơ."
Vẻ mặt Phi Yến có chút cổ quái, thật ra, nàng cũng có chút hoài nghi mình nằm mộng, hết thảy trước mắt thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
"Ừm, ăn cũng nhiều rồi." Lúc này Hạ Chí lại lẩm bẩm, sau đó, hắn một hơi cạn sạch rượu vang trong tay, cuối cùng, đột nhiên hắn trực tiếp ném ly rượu vang trong tay ra ngoài!
Ly rượu vang vẽ ra một đường vòng cung tuyệt vời trên không trung, thậm chí còn có một ánh đèn vừa lúc chiếu lên trên ly, khiến cái ly lập tức tản mát ra tia sáng có chút chói mắt. Mà một giây sau, cái ly này đã trực tiếp đập lên trên đầu Trương Thành Công.
Choang!
Cái ly vỡ nát.
A!
Trương Thành Công kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống.
Trước đó Trương Thành Công bị ném ra từ tầng ba nhưng không vấn đề gì, sau đó hắn ta bị chôn sống, nhưng vẫn không sao, nhưng bây giờ, chỉ một cái ly đã có thể thật sự đập ngất Trương Thành Công.
"Phi Yến tiểu thư, có lẽ hai người các ngươi cũng nên rời đi." Lúc này Tô Phi Phi lại mở miệng nói.
"Đúng đúng đúng, Phi Yến, chúng ta đi nhanh đi!" Trương Thành Hùng lập tức kịp phản ứng, chuyện đã xảy ra nơi này quá ly kỳ, vẫn nên rời đi sớm một chút thì tuyệt hơn.
Trong lúc nói chuyện, Trương Thành Hùng đã kéo Phi Yến bỏ chạy, tuy Phi Yến còn muốn xem rõ ngọn ngành, nhưng cuối cùng nàng vẫn theo chân Trương Thành Hùng rời đi.
Hạ Chí cũng không ngăn cản hai người bọn họ, chỉ chậm rãi đi về phía Đông Phương, mà đồng thời, Tô Phi Phi cũng đi theo bên cạnh Hạ Chí, khống chế xe đẩy tiến về phía Đông Phương.
"Phi Phi, ngươi biết không? Rốt cục ta cũng phát hiện một chuyện rất thú vị." Hạ Chí nhìn Đông Phương cách đó không xa, không chút hoang mang nói: "Thật ra, ta phát hiện ta đã oan uổng cho hắn ta, ta nói hắn ta không phải đông tây, nhưng nói đúng ra, hắn ta không phải người, hắn ta thật sự là đông tây (1)."
(1) Chú thích lần nữa, đông tây: thứ gì đó, vật gì đó, là đông tây: là đồ vật (đôi khi nó còn có nghĩa là cái thá gì).