"Không phải người?" Tô Phi Phi giật mình, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ mê mang, "Vậy hắn… hắn là cái gì?"
"Đây không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy người có dị năng là thuật phân thân, nhưng có thể luyện một phân thân tới cường đại như vậy, đây thật sự là lần đầu tiên ta gặp được." Hạ Chí nhìn Đông Phương, "Đáng tiếc ngươi gặp được ta, đừng nói là một phân thân, cho dù chân nhân đến, ta cũng có thể dễ dàng giải quyết."
Phân thân?
Tô Phi Phi lập tức há hốc mồm, này… Đông Phương này lại là một phân thân?
Chẳng trách Hạ Chí nói Đông Phương không phải người, chỉ là thứ gì đó, nói theo một ý nghĩa nào đó, phân thân càng giống công cụ của dị năng giả, hoặc giả là vũ khí của dị năng giả, quả thật không thể xem là người.
"Hạ Chí, ngươi rất mạnh, nhưng ánh mắt ngươi cũng không hơn gì thế này!" Giọng điệu của Đông Phương lạnh băng, "Ngươi đừng tưởng ngươi là cao thủ đệ nhất Thiên Binh có nghĩa ngươi là dị năng giả mạnh nhất!"
"Ta thực sự rất tò mò, vì sao hiện tại ngươi biết rõ mình không phải đối thủ của ta vẫn có thể mạnh miệng như thế đây?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có hờ hững trào phúng, "Cái gọi là con vịt chết mạnh miệng, thật đúng là miêu tả chân thực về mấy người các ngươi."
"Cái gọi là Thiên Binh chẳng qua chỉ là Thiên Chi Binh!" Giọng điệu của Đông Phương lạnh băng, "Ngươi có mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ là một binh, mà chúng ta, lại là Thiên!"
Trên mặt Đông Phương tràn đầy cuồng ngạo: "Hạ Chí, phân thân của ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng tốt nhất ngươi nên để Phi Phi theo phân thân của ta trở về, nếu không, đợi khi ta tự mình xuất hiện chính là tử kỳ chân chính của ngươi!"
"Ừm, ta nghĩ hẳn đó là tử kỳ chân chính của ngươi mới đúng." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Rất tốt, ta sẽ tới tìm ngươi!" Giọng điệu của Đông Phương lạnh băng, sau đó hắn ta liền lui về sau, một bộ chuẩn bị rời đi.
Nhưng hắn ta mới đi được hai bước lại phát hiện mình vốn không thể động.
"Hạ Chí, ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt Đông Phương kịch biến.
"Ngươi phải ngây thơ tới mức nào?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy trào phúng, "Mới có thể cho rằng, ta sẽ thả phân thân của ngươi rời đi?"
"Ngươi dám!" Đông Phương rống giận, "A..."
Đông Phương phát ra tiếng kêu thảm, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, mà thân thể hắn ta lại đang vặn vẹo lên, vặn ra đủ loại hình dạng quái dị.
"Đương nhiên ta dám." Hạ Chí chậm rãi vươn tay, nhẹ nắm lấy hư không, "Chỉ loại hàng như ngươi cũng dám tự xưng là trời? Hôm nay ta có thể bóp chết phân thân của ngươi, lần kế, ta có thể trực tiếp bóp chết ngươi!"
"Hạ Chí, ta sẽ tới tìm ngươi, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!" Khuôn mặt Đông Phương vặn vẹo thống khổ, hắn ta khàn giọng rống to, "Ngươi chờ, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi... A!"
Đột nhiên Hạ Chí dùng sức nắm chặt nắm tay, Đông Phương phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương mà ngắn ngủi, sau đó, giọng nói của hắn ta im bặt mà dừng.
Mà thân thể Đông Phương cũng chợt biến mất, hệt như bọt khí bị bóp nát, trong lúc bất chợt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi!
Thế giới đột nhiên an tĩnh lại, mà Trương Thành Công vẫn còn hôn mê trên mặt đất, Đông Phương lại như chưa từng tới bao giờ.
"Hắn ta chỉ là một phân thân thật sao?" Giọng nói của Tô Phi Phi truyền đến từ bên cạnh, cho dù nàng cũng là dị năng giả, nhưng đối với tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây, nàng vẫn chưa thể nghĩ rõ ràng.
"Đương nhiên là thật." Hạ Chí cười nhạt một tiếng.
"Vậy bản thân hắn ta ở đâu?" Tô Phi Phi tiếp tục hỏi.
Hạ Chí im lặng vài giây, sau đó khẽ lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Dừng lại một chút, trên mặt Hạ Chí lại lộ ra nụ cười tươi, giọng nói hết sức nhu hòa: "Chẳng qua cũng chẳng sao, ta sẽ biết rõ, nói chung, ngươi không cần lo lắng, tất cả đã có ta."
"Ừm." Tô Phi Phi nhẹ nhàng gật đầu, đến hiện tại, nàng đã không còn hoài nghi gì về những lời Hạ Chí nói, nàng tin chắc, nàng có thể tín nhiệm hắn hoàn toàn.
"Ta đưa ngươi trở về trước đi." Hạ Chí cười ôn hòa với Tô Phi Phi.
"Ừm." Tô Phi Phi có vẻ dịu ngoan gật đầu.
Mà một giây sau, Tô Phi Phi phát hiện mình đã xuất hiện ở cửa túc xá, nhưng Hạ Chí lại không trở về theo nàng.
Tô Phi Phi mở cửa vào ký túc xá, nàng biết, đêm nay Hạ Chí còn có chuyện phải xử lý.
Hạ Chí cũng đã rời khỏi, mà giờ khắc này, hắn đi tới bờ biển, nói cho đúng hơn là một căn biệt thự bên bờ biển.
Đây là biệt thự của Tequila, đương nhiên Hạ Chí cũng không định tới nơi này để tìm Tequila.
Biệt thự hướng mặt về biển rộng, trong viện có một nữ cảnh sát chân dài vóc người nóng bóng đang đứng, người này lại chính là Hạ Mạt, rất hiển nhiên, Hạ Mạt đã chấp nhận kiến nghị của Hạ Chí, tới ở cùng một chỗ với Tequila.
Nhưng hiển nhiên nàng vẫn không hưởng thụ, rõ ràng trong viện có ghế nằm rất thoải mái, thế nhưng nàng lại cứ thích đứng, sắc trời đã tối, nhưng nàng lại cứ đứng trong hư không tối tăm như vậy.
"Ngươi đã từng nghe nói tới một dị năng giả tên Đông Phương chưa?" Hạ Chí đi tới bên cạnh Hạ Mạt, đứng sóng vai chung một chỗ với nàng. Hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đặt câu hỏi, "Hắn ta có được năng lực chế tạo phân thân, đồng thời còn có năng lực thôn phệ rất mạnh."
"Chưa từng nghe qua." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng như cũ, đồng thời nàng lại hỏi ngược một câu, "Ngay cả ngươi cũng không biết sao?"
"Thật ra ta cũng không thèm để ý người này, thế nhưng hắn ta có nói một việc." Giọng nói của Hạ Chí có vẻ hơi trầm trọng, "Lão sư có từng nói với ngươi, trên Thiên Binh còn có tổ chức dị năng giả cao hơn không?"