Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 482 - Chương 481: Đệ Nhất Thiên Tài Trong Lịch Sử (1)

Chưa xác định
Chương 481: Đệ nhất thiên tài trong lịch sử (1)

"Không." Hạ Mạt không chút do dự trả lời ngay, sau đó nàng lại hỏi: "Ngươi cho rằng trên Thiên Binh còn có tổ chức dị năng khác?"

"Trước đêm nay, ta chưa từng nghĩ như vậy." Hạ Chí lắc đầu, "Nhưng bây giờ, ta lại không thể không bắt đầu hoài nghi."

Dừng một chút, Hạ Chí lại bắt đầu kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra đêm nay cho Hạ Mạt, chủ yếu là kể lại đoạn đối thoại giữa hắn và Đông Phương cho Hạ Mạt biết, nếu như trên thế giới này thật sự có một tổ chức dị năng, hơn nữa tổ chức dị năng này còn là cấp trên của Thiên Binh, vậy Hạ Mạt cũng cần phải biết chuyện này.

Sau cùng, Hạ Chí lại bổ sung: "Ta có ý đồ truy tung vị trí của bản nhân Đông Phương, nhưng đã thất bại, chẳng qua ta tin tưởng, chắc chắn hắn ta còn sẽ xuất hiện."

"Ngươi đoạt nữ nhân của hắn ta, đương nhiên hắn ta sẽ xuất hiện!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng, rõ ràng có chút tức giận.

"Trước khi lão sư rời đi, thực sự không nói với ngươi về sự tồn tại của bất kỳ tổ chức dị năng nào khác sao?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.

"Không!" Giọng điệu của Hạ Mạt càng thêm lạnh băng.

"Lẽ nào lão sư cũng không biết?" Hạ Chí lẩm bẩm.

Hạ Mạt cũng không trả lời Hạ Chí, trên thực tế, nàng đã trực tiếp biến mất.

"Lại trốn đi." Hạ Chí có chút cạn lời, "Được rồi, ngươi không cần trốn đi, ta đi trước."

Hạ Chí nói xong lập tức rời đi thật, lập tức trực tiếp biến mất, lần này, Hạ Chí trở về ký túc xá.

Charlotte còn chưa trở lại, Hạ Chí trực tiếp nằm trên sofa, đeo mắt kính trợn mắt, cứ nằm dài như vậy, không nhúc nhích.

Thẳng đến chừng chín giờ rưỡi tối, Thu Đồng và Charlotte cùng đi về, mà thấy Hạ Chí nằm trên ghế sofa, Thu Đồng lập tức nói: "Charlotte, ngươi đi ngủ sớm một chút đi, ta cũng trở về ngủ đây."

Thu Đồng xoay người rời đi, Hạ Chí cũng không giữ nàng lại, dường như hắn đã ngủ trên sofa. Nhưng đợi khi nàng tiện tay đóng cửa lại rời đi rồi, Hạ Chí lại ngồi từ trên ghế sofa dậy, sau đó hắn lại tháo mắt kính xuống.

"Nữ nhi ngoan, qua đây." Hạ Chí cười xán lạn với Charlotte.

"Ba ba, ngươi như vậy trông thật kỳ quái, hệt như muốn dẫn ta đi xem cá vàng vậy (1)." Charlotte chớp chớp mắt, "Ta cảm thấy ta nên lên tầng ở cùng với Đồng Đồng tỷ tỷ."

(1) Dẫn con nít đi xem cá vàng: ý chỉ dụ con nít về nhà mình để hấp diêm.

"Qua đây, nếu không ta đánh ngươi!" Hạ Chí tức giận nói.

"À, bây giờ mới bình thường đây." Charlotte chạy tới, nhảy lên trên ghế sofa, "Ba ba, ngươi có chuyện tốt gì muốn nói cho ta biết sao?"

"Trong truyền thuyết, người hiểu rõ mình nhất thường là địch nhân của mình." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có từng tìm hiểu về Thiên Binh chưa?"

"Ba ba, nếu nói vậy chắc chắn ta cũng không hiểu quá nhiều về ngươi, bởi vì trước đây ta chưa từng quan tâm tới những chuyện này." Charlotte có vẻ hơi kỳ quái, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

"Vậy sao, vậy không còn chuyện gì của ngươi nữa." Hạ Chí thuận miệng nói: "Ngươi đi ngủ đi."

"Thế nhưng hiện tại ta còn chưa muốn ngủ đâu." Charlotte bĩu môi, sau đó nàng bày ra vẻ mặt có chút hưng phấn, "Ba ba, hiện tại ngươi có thù với Thiên Binh sao? Có phải ngươi muốn đi tiêu diệt Thiên Binh? Ta có thể giúp ngươi, ta rất lợi hại... Ai ya, đau quá, ba ba sao ngươi lại đánh ta?"

"Ta mệt, ta không thích tiểu hài tử quấy rầy giấc ngủ của ta." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó hắn lại nằm xuống, nhắm mắt lại, một bộ bản thân thật sự buồn ngủ.

"Cái gì vậy, không muốn diệt sạch Thiên Binh cũng không cần đánh ta chứ." Charlotte cau mũi, "Bắt nạt tiểu hài tử, hừ!"

Charlotte chạy về phía phòng ngủ của mình, không đi ra nữa, mà Hạ Chí cũng cứ nằm dài trên ghế sofa như vậy, mãi đến sáng ngày tiếp theo.

Sáng sớm, lại là một ngày mưa dầm, hiển nhiên rất ảnh hưởng tới việc xuất hành, nhưng đối với một số người, có một số việc lại gió mặc gió mưa mặc mưa.

Hạ Chí là như vậy, Mạc Ngữ cũng là như vậy, sáu giờ đồng hồ, bọn hắn lại một lần nữa đúng giờ gặp nhau ở cổng trường.

Mạc Ngữ không mang dù, vẫn trang phục như ngày thường, mưa phùn lất phất khiến da thịt nàng trở nên càng ướt át hơn, thoạt nhìn lại càng thêm xinh đẹp.

"Cầm đi." Hạ Chí lại mang theo dù, hắn đưa cây dù trong tay cho Mạc Ngữ.

"Hạ lão sư, ta không cần dù." Lúc này Mạc Ngữ cũng không nhận dù.

"Ta cần ngươi mang theo dù." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, "Không phải để ngươi che mưa, là để tăng cao độ khó cho ngươi."

"Được." Lần này Mạc Ngữ không do dự nữa, lập tức nhận lấy cây dù.

Một chai nước, một tấm thiệp, vẫn giống ngày trước, rất nhanh Mạc Ngữ đã bung dù, bắt đầu chạy trên đường.

Tay phải bất động như núi, tay trái vẫn đong đưa một cách có tiết tấu như cũ, tư thế chạy bộ của Mạc Ngữ vẫn có vẻ xinh đẹp như vậy, chỉ có điều hơi khác với ngày xưa, một loại mỹ lệ khác khác.

Che dù chạy bộ đúng là khó hơn thật, nhưng trên thực tế, sáng sớm hôm nay việc chạy của Mạc Ngữ lại càng thuận lợi hơn ngày trước, không có người đến gần nàng, cũng không có người đến bắt nàng, cuối cùng, khi Mạc Ngữ trở lại cửa trường học, thời gian nàng sử dụng ít hơn trước không ít.

Trả dù lại cho Hạ Chí, lại nói lời từ biệt, sau đó, Mạc Ngữ xoay người chạy vào trong trường học, cho tới bây giờ, giữa hai người chưa từng trò chuyện giao lưu quá nhiều.

Mà Hạ Chí cũng trở lại ký túc xá, cũng lại một lần nữa ăn bữa sáng.

Có một số việc, trong lúc vô tình đã hình thành quy luật, cũng giống như bây giờ, mỗi sáng sớm Hạ Chí sẽ đi lên lớp cho Mạc Ngữ trước, sau đó hắn trở về, vừa vặn ăn chung bữa sáng với Charlotte và Thu Đồng. Đương nhiên, mỗi một lần, trên cơ bản đều là hai người bọn họ đã ăn gần xong rồi.

"Đồng Đồng, dường như tinh thần của ngươi không tốt lắm, ăn xong có muốn ngủ tiếp không?" Hạ Chí cười hì hì hỏi.

Bình Luận (0)
Comment