Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 483 - Chương 482: Đệ Nhất Thiên Tài Trong Lịch Sử (2)

Chưa xác định
Chương 482: Đệ nhất thiên tài trong lịch sử (2)

"Phải đi làm, sao ngủ được?" Thu Đồng tức giận nói.

"Ngươi là hiệu trưởng, ngươi muốn đi làm thì đi làm, muốn ngủ thì ngủ." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Nếu như ngươi muốn ta ngủ chung với ngươi, đương nhiên ta cũng không dám cự tuyệt."

"Rõ ràng là không muốn cự tuyệt." Giọng nói thanh thúy tiếp lời, là Charlotte ở bên cạnh nói chen vào một câu.

"Đúng rồi, nữ nhi ngoan, hôm nay lại là thứ hai, chúng ta phải suy nghĩ tới chuyện tìm nhà trẻ một lần nữa." Hạ Chí bày ra vẻ vừa định nghĩ tới chuyện này.

"A, ta ăn xong rồi, ta đi ngủ cho đẹp da đây!" Charlotte tranh thủ thời gian nhảy xuống ghế, chạy về phía phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.

"Đồng Đồng, ngươi xem, ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết tới chuyện ngủ đủ giấc mới đẹp da, ngươi cũng có thể đi ngủ." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Ăn bữa sáng của ngươi đi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Ta đi làm trước!"

Thu Đồng đã ăn xong đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Hạ Chí lại vội vã hô lên: "Đồng Đồng, ngươi không đợi ta đi làm chung sao?"

"Không đợi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh tới cửa.

"Đồng Đồng, nếu ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi sẽ phải hối hận." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Bệnh thần kinh." Thu Đồng tức giận nói một câu, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.

Mới vừa ra cửa, Thu Đồng đã ngẩn ngơ, bởi vì nàng thấy hai người, hai vị lão sư vừa đi ra từ hai phòng ký túc xá bên cạnh. Mà hai vị lão sư một nam một nữ này vừa thấy Thu Đồng, dường như đều ngẩn ngơ, sau đó, bọn họ lại không hẹn mà cùng lên tiếng chào hỏi Thu Đồng: "Chào buổi sáng, Thu hiệu trưởng."

Thu Đồng ngẩn người ra đó, nàng phát hiện câu nói kia của Hạ Chí đã được chứng minh, sau khi nàng ra khỏi cửa đúng là nàng đã hối hận thật, bị hai vị lão sư thấy mình bước ra từ trong phòng Hạ Chí vào lúc sáng sớm như vậy, đây không phải đang nói cho người khác biết, nàng đã qua đêm trong phòng Hạ Chí sao?

Hai vị lão sư kia nhìn nhau, sau đó mau chóng rời đi, nhưng trong lòng bọn họ lại đang nói thầm, quả nhiên vị mỹ nữ hiệu trưởng Thu Đồng kia đã ở chung với Hạ Chí, còn nói cái gì mà băng sơn mỹ nhân, có nam nhân rồi không phải cũng vậy sao?

Đến buổi tối, băng sơn mỹ nhân này cũng chủ động chạy đến trong phòng của nam nhân nhà mình.

Lúc này, Thu Đồng đã có xung động muốn quay đầu về phòng mắng Hạ Chí một trận, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể nhịn, nghĩ lại chuyện này cũng không có gì lớn, dù sao thì mọi người cũng đã sớm cảm thấy nàng ở chung với Hạ Chí, cho dù có hiểu lầm thêm một lần cũng chỉ vậy mà thôi.

Nặng nề đóng cửa lại, Thu Đồng bước nhanh rời khỏi, mà trong phòng, Hạ Chí còn đang không chút hoang mang ăn bữa sáng, có vẻ hết sức nhàn nhã.

"Ba ba, ta quyết định rồi!" Lúc này Charlotte lại chạy ra từ trong phòng ngủ.

"Quyết định cái gì?" Hạ Chí tùy ý hỏi.

"Ta muốn đi học!" Charlotte lập tức nói.

"Ngươi, muốn đi học?" Hạ Chí quay đầu nhìn Charlotte, có chút kinh ngạc, điều này thật sự rất quỷ dị, vậy mà tiểu nha đầu này lại có thể chủ động yêu cầu đi học?

"Không sai, ta muốn đi học!" Charlotte dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Hạ Chí, vẻ mặt thành thật, "Chẳng qua ta không muốn tới nhà trẻ, ta muốn lên cấp ba, ta muốn học lớp thiên tài của ngươi!"

Dù là Hạ Chí kiến thức rộng rãi cũng thiếu chút phun trong nửa chén canh ra khỏi miệng, tiểu nha đầu này lại có thể muốn học cấp ba? Nàng cũng quá mơ tưởng hão huyền đi?

"Ngươi có biết hiện tại ngươi chỉ mới ba tuổi không?" Hạ Chí có cảm giác vô lực, không phải là không muốn tới nhà trẻ sao? Có đáng để ngươi nghĩ ra chuyện quá đáng như thế không?

"Ba ba, thiên tài không hỏi tuổi tác!" Charlotte hùng hồn nói.

"Ta có thể đưa ngươi lên tiểu học." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Ta mới không muốn chơi với những tiểu hài tử kia!" Charlotte bĩu môi, "Ta sẽ lên cấp ba, ta muốn tới lớp thiên tài của ngươi, ta là thiên tài, ta ba tuổi đã lên cấp ba, bốn tuổi thi lên đại học, đến lúc đó ta chính là đệ nhất thiên tài có một không hai trong lịch sử!"

Nói đến đây, Charlotte lại cười ngọt ngào với Hạ Chí: "Ba ba, đến lúc đó ngươi sẽ là ba ba của đệ nhất thiên tài xinh đẹp nhất khả ái nhất trong lịch sử, ngươi cũng rất có mặt mũi!"

"Ừm, nghĩ tới chuyện này, ngược lại cũng rất thú vị." Hạ Chí lẩm bẩm.

"Ba ba, vậy là ngươi đã đồng ý rồi sao?" Charlotte lập tức cảm thấy hưng phấn, đám học sinh cấp ba còn có thể tính là chơi vui, hơn nữa nàng còn không cần rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, nàng cảm thấy mình đúng là thiên tài, lại có thể nghĩ ra phương pháp thiên tài như vậy!

"Cái này ngươi hỏi Đồng Đồng trước một chút xem nàng có đồng ý hay không đi." Hạ Chí mới vừa nói đến đây, di động đã đổ chuông, "Ừm, Đồng Đồng gọi điện thoại tới, vừa lúc ngươi hỏi nàng."

Nhận điện thoại, Hạ Chí mở miệng hỏi: "Đồng Đồng, nhanh như vậy ngươi đã nhớ ta sao, ta đã nói..."

"Ngươi nhanh tới căn tin, đã xảy ra chuyện!" Trong giọng nói của Thu Đồng tràn đầy lo lắng, nàng trực tiếp ngắt lời Hạ Chí.

Bình Luận (0)
Comment