Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 484 - Chương 483: Các Ngươi Không Nên Đánh Nhau (1)

Chưa xác định
Chương 483: Các ngươi không nên đánh nhau (1)

"Đồng Đồng, chớ nóng vội, ta đến ngay." Hạ Chí cúp điện thoại, lập tức biến mất khỏi phòng, trực tiếp xuất hiện ở cửa căn tin, mà cùng xuất hiện với hắn còn có Charlotte.

Hiện tại còn chưa tới bảy giờ, nhưng lúc này lại là thời điểm có nhiều người ăn cơm trong căn tin nhất. Hôm nay là thứ hai, hiện tại vừa lúc là thời gian giờ tự học buổi sáng vừa kết thúc, dưới tình huống bình thường, lúc này phải có hai, ba trăm người ăn cơm trong căn tin này.

Nhưng lúc này, căn tin lại hỗn loạn tưng bừng.

"Có ai không!"

"Mau gọi xe cứu thương!"

"Không tốt, bên này lại có một người ngã xuống!"

"Ọe..."

Lúc này gần như đã không còn người nào ăn điểm tâm, không ít người ở đó kêu la, còn có rất nhiều người đang nôn mửa, càng có mấy người trực tiếp hôn mê ngã xuống đất. Những người khác hoảng sợ thất kinh, có người đang hô cứu, có đang gọi điện thoại, còn có một số người nhát gan thì trực tiếp sợ đến chạy ra bên ngoài căn tin, hiển nhiên bọn họ muốn thoát khỏi nơi này.

"Không cần hoảng sợ!" Một giọng trong veo truyền vào trong tai mọi người, giọng nói không lớn nhưng lại truyền rõ vào tai mỗi người.

Trong giọng nói còn mang theo lực lượng đặc biệt, mà lực lượng này lập tức khiến mọi người trấn định hơn rất nhiều.

Trên thực tế, chỉ cần nghe được người đến là ai đã đủ để mọi người trấn định lại, bởi người đến chính là Hạ Chí. Dưới cái nhìn của đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, giáo viên thể dục Hạ Chí gần như có thể giải quyết tất cả vấn đề!

Mà đám học sinh vốn đang muốn nhanh chóng chạy ra khỏi căn tin, thấy Hạ Chí, bọn hắn cũng rất tự giác ngừng lại.

"Mọi người không nên kinh hoảng, đây chỉ là ngộ độc thức ăn, mọi người không nên tiếp tục ăn nữa. Người đã ăn sáng xong thì không nên rời khỏi, người còn chưa ăn, hỗ trợ chăm sóc những bạn học khác, giáo y lập tức tới ngay, đợi thêm một chút nữa xe cứu thương cũng sẽ tới." Giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa, mà hắn mới vừa nói xong, giáo y đã xuất hiện.

"Hạ lão sư!" Giáo y đi tới trước mặt Hạ Chí.

"Có rất nhiều học sinh gặp sự cố, ngươi cố gắng hết sức, đầu tiên phải xử lý những học sinh bị nặng trước, có thể giảm bớt bệnh trạng là được." Hạ Chí nhỏ giọng dặn dò.

"Vâng." Giáo y lên tiếng, lập tức bắt đầu hành động.

"Chuẩn bị nước muối, đồng học cảm thấy khó chịu tranh thủ uống nước muối để có thể nôn ra nhanh hơn!" Giáo y vừa đi nhanh về phía các học sinh đã hôn mê, vừa bắt đầu chỉ huy, "Các đồng học còn chưa ăn sáng, nếu phát hiện có đồng học hôn mê nôn mửa thì đỡ lấy hắn ta, để hắn ta nằm nghiêng trên mặt đất hoặc giữ vững trạng thái chúc đầu xuống dưới, tránh đồ nôn làm tắc khí quản."

"Cứ làm theo lời giáo y nói, tất cả mọi người không cần kinh hoảng, ta bảo đảm mỗi người đều sẽ không bị gì." Giọng nói của Hạ Chí cũng lần nữa vang lên, theo hắn nói ra những lời này, căn tin vốn hỗn loạn rốt cục cũng bình tĩnh hẳn lại, rất nhanh đã khôi phục tình trạng có trật tự.

Nhân viên căn tin cũng dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị nước muối, sau đó bưng ra rất nhiều thùng, để một số học sinh cảm thấy không thoải mái tranh thủ thời gian uống nước muối thúc nôn. Đối với những người bị ngộ độc thức ăn, đặc biệt là dưới tình huống mới vừa ăn xong không bao lâu, lập tức nôn ra thực sự ra biện pháp rất hữu hiệu, cho dù không thể hoàn toàn loại bỏ chất độc, nhưng chỉ cần có thể phun ra phần lớn độc tố, bình thường đều sẽ không đến mức gặp phải nguy hiểm tính mạng.

Sắc mặt Hạ Chí có vẻ hơi âm trầm, chẳng qua rất nhanh, sắc mặt hắn đã khôi phục vẻ nhu hòa, sau đó hắn xoay người, lúc này, Thu Đồng lại lo lắng đi vội vào căn tin.

"Đồng Đồng, không cần lo lắng, tình huống đã được khống chế." Hạ Chí mở miệng nói.

Quét mắt liếc nhìn căn tin, thấy giáo y đã đang làm việc, Thu Đồng cũng hơi trấn định hơn một chút: "Là ngộ độc thức ăn sao?"

"Hẳn là vậy." Hạ Chí gật đầu, "Đợi thêm chút nữa chúng ta sẽ biết."

"Các học sinh đã ăn sáng xong đều ở trong căn tin sao?" Thu Đồng lại hỏi.

Vừa mới dứt lời, Thu Đồng đã nghe được trong vườn trường vang lên tiếng phát thanh: "Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, những học sinh đã ăn cơm trong căn tin sáng nay, nếu đã rời khỏi căn tin, xin lập tức trở lại căn tin, xin lập tức trở lại căn tin!"

Thu Đồng không khỏi thở phào một hơi, vào thời khắc mấu chốt, Hạ Chí vẫn rất đáng tin, mà hắn cũng suy nghĩ rất chu đáo, hiện tại vấn đề duy nhất là lúc nào xe cứu thương mới đến.

Xe cứu thương cũng tới rất nhanh, hơn nữa còn không chỉ có một chiếc tới, không tới mười phút, mấy chiếc xe cứu thương đã chở những học sinh có bệnh trạng tương đối nghiêm trọng đi trước, mà những học sinh khác lại được trường trung học phổ thông Minh Nhật trực tiếp sắp xếp xe của trường học, cùng đưa tới bệnh viện. Chỉ cần là người đã ăn sáng xong, mặc kệ có bệnh trạng hay không, đều được đưa tới bệnh viện kiểm tra.

Đã 7:30, căn tin đã kinh biến đến mức vắng vẻ vô cùng, các học sinh cũng đã rời khỏi, nhân viên căn tin đang quét dọn, đồ ăn sáng đã bị niêm phong cất vào kho. Cho đến bây giờ, mọi người vẫn không hiểu rốt cuộc là loại đồ ăn nào khiến các học sinh trúng độc.

"Xác định là ngộ độc thức ăn sao?" Thu Đồng nhìn giáo y, đến hiện tại nàng vẫn nghĩ mãi mà không rõ, căn tin của trường trung học phổ thông Minh Nhật kiểm định tương đối nghiêm ngặt, trong hai mươi năm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, vậy mà hiện tại lại có thể xuất hiện tình huống ngộ độc thức ăn số lượng lớn như vậy, thật đúng là không bình thường.

Giáo y nhìn nhìn Hạ Chí, muốn nói lại thôi.

"Nói đi, ngươi phát hiện gì rồi?" Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên.

"Thật ra ngộ độc thức ăn thông thường sẽ không phát tác nhanh như thế." Cuối cùng giáo y cũng mở miệng, "Còn chưa kiểm định, ta không cách nào khẳng định trăm phần trăm, nhưng dựa vào tình huống trước mắt, đúng là trong đồ ăn có độc thật, nhưng đây là sự kiện đầu độc tất cả."

Bình Luận (0)
Comment