Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 485 - Chương 484: Các Ngươi Không Nên Đánh Nhau (2)

Chưa xác định
Chương 484: Các ngươi không nên đánh nhau (2)

"Cái gì?" Sắc mặt Thu Đồng khẽ biến, "Ngươi muốn nói có người cố ý đầu độc?"

"Ta không thể xác định, nhưng ta cảm thấy, có lẽ chúng ta nên báo cảnh sát." Giáo y trả lời.

Thu Đồng đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của nàng đã đổ chuông.

"Ta biết rồi, để bọn hắn chờ ở bên ngoài trước đi." Thu Đồng nhận điện thoại, sau đó rất nhanh đã cúp máy.

Nhìn về phía Hạ Chí, sắc mặt Thu Đồng trở nên lạnh lùng: "Nơi cửa trường học xuất hiện đủ loại người trong ngành, ngành vệ sinh, ngành dược liệu, bộ giáo dục, chính phủ thành phố, còn có phóng viên, hiện tại còn chưa tới tám giờ nhưng những người này lại có thể tích cực như vậy, hơn nữa bọn họ đều nhận được tin tức nhanh như vậy."

"Không cần lo lắng, báo cảnh sát là được rồi." Hạ Chí nói đến đây, trên mặt lộ ra một tia cổ quái, "Ừm, xem ra cũng không cần báo cảnh sát."

Thu Đồng vô thức quay đầu, đã thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện, chính là mỹ nữ cảnh quan Hạ Mạt.

"Hạ cảnh quan, tin tức của ngươi cũng thật linh thông." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, đối với vị mỹ nữ cảnh quan này, Thu Đồng vẫn luôn không tự chủ được mà nảy sinh địch ý, về phần nguyên nhân vì sao, chính nàng cũng không hiểu rõ, hoặc có lẽ là nàng không muốn thừa nhận bản thân mình đã coi Hạ Mạt thành tình địch.

"Hiện tại vấn đề các ngươi phải lo lắng không chỉ là ngộ độc thức ăn!" Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng, "Nửa giờ trước, trong khách sạn Giả Nhật Thiên Đường đối diện trường học các ngươi, có một vị nữ sinh của trường các ngươi đã nhảy lầu bỏ mình!"

"Cái gì?" Sắc mặt Thu Đồng lại đại biến, "Ngươi nói thật?"

"Thi thể còn đang ở trong kia, ngươi cũng có tới xem bất cứ lúc nào." Hạ Mạt lạnh lùng nói.

Thu Đồng nhấc chân rời đi, hiển nhiên nàng muốn đi xem rõ ngọn ngành, chỉ có điều nàng lại bị Hạ Chí kéo lại.

"Đồng Đồng, chuyện bên ngoài trường để ta xử lý, ngươi cứ đợi ở chỗ này là tốt rồi." Hạ Chí mở miệng nói.

Quét mắt liếc nhìn mấy người ở đây, Hạ Chí còn nói thêm: "Các ngươi không nên đánh nhau."

Thu Đồng không nhịn được liếc mắt nhìn Hạ Chí, nàng mới không biết đánh nhau đâu.

"Ba ba, ta rất biết điều, sẽ không đánh nhau với người khác." Giọng nói thanh thúy của Charlotte vang lên, "Chỉ sợ người khác không ngoan thôi!"

Hạ Mạt lạnh lùng đưa mắt nhìn Charlotte, không nói gì, chỉ có nàng và Charlotte mới hiểu được, thật ra Hạ Chí lo lắng hai người bọn họ đánh nhau cho nên mới đặc biệt căn dặn một câu.

"Để Tequila đến đây." Cuối cùng Hạ Mạt nhìn về phía Hạ Chí, lạnh lùng nói một câu.

Hạ Chí cũng không nói thêm gì nữa, hắn chỉ bước nhanh về hướng cổng trường học.

Lúc này, nơi cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật có không ít người thật, đáng tiếc, giống như trước, bất luận là ai, người què cũng sẽ không cho vào.

Ngay lúc đám người này tức giận vô cùng, rốt cục cũng có người đi ra từ trong cổng, mà người này vừa ra đã lập tức chủ động chào hỏi những người này.

"Vương bí thư, ngươi đã đến rồi sao? Hoan nghênh hoan nghênh."

"A, đây không phải Mao cục trưởng sao? Khách hiếm gặp, khách hiếm gặp!"

"Ai ya, Dương bộ trưởng, vậy mà ngươi lại có thể đích thân đến?"

"A, đây không phải Chu đại phóng viên sao?"

...

Đám người kia đều ngẩn ngơ, sau đó đều kịp phản ứng, cũng sôi nổi chào hỏi người tới.

"Trương tiên sinh, chào ngươi chào ngươi..."

"Thì ra là Hùng thiếu, đã lâu không gặp..."

"Hùng thiếu, xấu hổ, quấy rối ngươi rồi..."

Người vừa đi ra lại là Trương Thành Hùng, khoan hãy nói, Trương Thành Hùng thật đúng là người giao hữu rộng khắp chân chính, đủ loại nghề nghiệp ở thành phố Thanh Cảng hắn ta đều quen biết không ít người, vì thế, trong số những người ở đây, hắn ta lại có thể nhận ra rất nhiều người.

"Các vị các vị, ta ấy à, hiện tại ta là bộ trưởng bộ hậu cần trường trung học phổ thông Minh Nhật, căn tin gặp phải một số chuyện ngoài ý muốn, các ngươi có vấn đề gì có thể tới hỏi ta. Chẳng qua vì cảnh sát đang điều tra, cho nên chuyện ta có thể nói cho các ngươi biết cũng không nhiều. Ừm, như vậy đi, ta mời mọi người vào ngồi một chút..." Trương Thành Hùng nói đến đây lại xoay người nhanh chóng đi tới trước mặt người què, nhỏ giọng, "Ta nói này người què lão đại, nể mặt ta một chút, để ta dẫn những người này đi vào được không?"

"Mặt mũi của ngươi không đáng bao nhiêu tiền." Người què thản nhiên nói.

Trương Thành Hùng lập tức bày ra vẻ mặt như ăn mướp đắng, người này thật đúng là còn khó tiếp xúc hơn cả con hàng Hạ Chí.

"Người què, để hắn ta dẫn người vào đi thôi." Giọng nói lạnh nhạt truyền đến, rốt cục Hạ Chí cũng lại xuất hiện.

Nghe nói như thế, Trương Thành Hùng lập tức hưng phấn, quả nhiên vẫn là Hạ Chí càng dễ tiếp xúc hơn!

"Các vị, các vị, vào với ta, chẳng qua xin mọi người thứ lỗi, không nên tùy tiện chụp ảnh, cũng không cần quấy rầy các học sinh và lão sư..." Trương Thành Hùng lập tức bắt chuyện với đám người kia, dẫn theo bọn hắn bắt đầu vào trường học.

Khi Trương Thành Hùng dẫn theo đoàn người này biến mất trong tầm mắt, người què không nhịn được hỏi: "Ngươi định để hắn ta xử lý chuyện này?"

"Không, là hắn ta tự chủ trương." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Nếu hắn ta đã muốn chứng minh giá trị của mình, chúng ta cũng có thể cho hắn ta một cơ hội, như vậy ta cũng có thể bớt đi chút chuyện."

"Kể cũng đúng." Người què gật đầu.

Hạ Chí không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, đi tới khách sạn Giả Nhật Thiên Đường ở đối diện, nhanh chóng tới một phía khác của khách sạn.

Một nữ hài tử mặc đồng phục lẳng lặng nằm trên mặt đất, có hai cảnh sát đang tiến hành kiểm định, mà bên ngoài tuyến cảnh giới còn có một vài người đang vây xem, thậm chí còn có người đang chụp ảnh.

"Hạ lão sư." Tequila cũng đang ở đây, nàng lập tức đi về phía Hạ Chí.

"Đã xác định được nguyên nhân cái chết chưa?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment