Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 487 - Chương 486: Nàng Không Ngoan (2)

Chưa xác định
Chương 486: Nàng không ngoan (2)

"Đồng Đồng tỷ tỷ, đợi lát nữa ngươi kiện với ba ba đi, kiện nữ nhân ngực lớn chân dài kia!" Charlotte ở bên cạnh nói.

Thu Đồng quay đầu nhìn Charlotte, có chút buồn bực: "Charlotte, ngươi biết vị Hạ cảnh quan kia sao?"

"Không nhận ra nha." Charlotte chớp chớp mắt, một bộ vô tội.

"Vậy sao ta cảm thấy hình như ngươi không thích nàng?" Thu Đồng hơi nhíu mày.

"À, Đồng Đồng tỷ tỷ, bởi vì nàng cũng không thích ta nha, ta xinh đẹp như vậy lại đáng yêu như thế, thế mà nàng lại có thể không thích ta, nhất định là đầu óc không bình thường!" Charlotte lẽ thẳng khí hùng, "Ta không thích người đầu óc có vấn đề!"

Không đợi Thu Đồng nói thêm gì, Charlotte lập tức nói tiếp: "Quan trọng nhất là nàng lại có thể không thích Đồng Đồng tỷ tỷ, hừ, Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận, chắc chắn nàng muốn cướp ba ba với tỷ!"

"Ta mới không có hứng thú tranh cướp với nàng." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, sau đó nàng lại trừng Charlotte, "Ngươi một tiểu hài tử, sao có thể biết nhiều thứ lộn xộn như vậy?"

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta là thiên tài, tuy ta mới ba tuổi, nhưng cái gì ta cũng hiểu!" Charlotte lập tức nói: "Đúng rồi, Đồng Đồng tỷ tỷ, ta muốn đến lớp thiên tài học, ba ba đã đồng ý, chỉ còn chờ tỷ đồng ý thôi!"

"Được, hai ngày nữa ta sẽ đi tìm một nhà trẻ có lớp thiên tài." Thu Đồng đáp ứng rất sảng khoái, nhưng hiển nhiên nàng không biết ý chân chính của Charlotte.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta không muốn tới nhà trẻ, ta muốn học ở trường này, ta muốn làm học sinh của ba ba!" Charlotte tranh thủ thời gian giải thích.

"Cái gì? Ngươi nói gì?" Thu Đồng cho là mình nghe lầm.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta muốn học ở lớp thiên tài trường trung học phổ thông Minh Nhật!" Charlotte ngửa mặt lên, vẻ mặt thành thật.

Thu Đồng lập tức cảm thấy dở khóc dở cười: "Charlotte, ngươi mới ba tuổi đâu, sao có thể học trung học?"

"Đồng Đồng tỷ tỷ, ta là thiên tài, ngươi có thể để đám học sinh lớp mười hai thi đấu với ta, ta bảo đảm mình có thể dành vị trí thứ hai trong lớp!" Lúc này, hiển nhiên Charlotte rất nghiêm túc, không phải nàng thích đọc sách, xét đến cùng, nàng chỉ không muốn tới nhà trẻ mà thôi.

Charlotte cảm thấy, nếu trong thời gian ngắn nàng không cách nào khôi phục bình thường, hơn phân nửa là nàng vẫn sẽ bị đưa đến nhà trẻ, nhưng nếu nàng trực tiếp học trung học, đó chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, rốt cuộc cũng không cần lo lắng việc cả ngày đều phải chơi với một tiểu hài tử ba tuổi.

"Tại sao lại là hạng nhì?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

"Bởi vì ta không thể thắng Mạc Ngữ kia!" Charlotte chu mỏ, "Nàng là thiên tài trong thiên tài."

"Cái này… đợi sau khi ta thương lượng với ba ba ngươi rồi lại nói." Thu Đồng nhất thời cảm thấy có chút đau đầu, mặc dù trong khoảng thời gian ở chung với Charlotte ở, nàng phát hiện đúng là Charlotte rất thông minh, hơn nữa đúng là nàng có phần trưởng thành rất sớm, nhưng xét đến cùng, nàng cũng chỉ mới ba tuổi!

Để một tiểu hài tử ba tuổi ngồi trong phòng học cấp ba, đây là tình cảnh gì?

Thu Đồng tưởng tượng một chút tới tình cảnh Charlotte ngồi trong phòng học, học chung với một đám học sinh cấp ba, lập tức cảm thấy hình ảnh kia thật sự quá đẹp, không thể tiếp tục tưởng tượng.

"Đồng Đồng tỷ tỷ, vậy ngươi mau thương lượng với ba ba đi." Charlotte rất quan tâm chuyện này, chỉ ước gì có thể khiến Thu Đồng lập tức quyết định.

"Buổi tối rồi nói sau." Lần này Thu Đồng lại không nghe Charlotte, đột nhiên trường học xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng phải nghĩ biện pháp ứng đối, mà nàng vẫn luôn có cảm giác, hết thảy tất cả những chuyện này đều không phải ngẫu nhiên, nếu không nằm ngoài dự liệu, hẳn là có người đang thầm nhằm vào trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Thu Đồng chỉ không quá chắc chắn, rốt cuộc người đang âm thầm phá hoại này là nhằm vào trường trung học phổ thông Minh Nhật hay là nhằm vào Hạ Chí, hay là nàng?

Thoáng tỉnh táo một chút, Thu Đồng gọi điện thoại cho Hàn Tiếu, nếu không nằm ngoài dự liệu, lần này lại có việc cần dùng tới đoàn luật sư trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Mà giờ khắc này, Hạ Chí đã trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, chẳng qua, hắn cũng không lập tức đi tìm Thu Đồng, mà hắn đi vào thư viện.

Trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có thư viện, có điều thư viện hiện tại cũng không tính là lớn, bình thường cũng không có người nào trong thư viện. Thế nhưng lúc này, trong góc phòng đọc lại có học sinh đang lên mạng.

Tiểu nam sinh đeo mắt kính gọng đen này không phải ai khác, chính là Vương Tử Quốc của lớp thiên tài, hắn ta có vẻ rất chuyên chú, căn bản không hề phát hiện Hạ Chí đã đến.

"Tính cảnh giác của ngươi không cao lắm." Hạ Chí ngồi xuống bên cạnh hắn ta.

Vương Tử Quốc sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó, hắn ta đã khôi phục bình thường, vẻ mặt lại vẫn hơi bất an như cũ: "Xin lỗi Hạ lão sư, ta không nghĩ tới..."

"Ngươi phải nhớ kỹ, một hacker thành công, dù là trên mạng hay trong hiện thực, đều phải giỏi về ẩn nấp hành tung của mình." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đương nhiên, hiện tại ngươi còn đang học tập, cho nên ngươi còn có thể phạm sai lầm."

"Hạ lão sư, ta biết rồi, ta sẽ cố hết sức để mình càng ngày càng ít phạm sai lầm." Vương Tử Quốc nhỏ giọng nói.

"Ta biết trong khoảng thời gian này ngươi vẫn luôn tập luyện, hơn nữa, tốc độ tiến bộ của ngươi cũng rất nhanh chóng, hiện tại, ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi, một mặt có thể tính là kiểm nghiệm thành tích của ngươi, mà mặt khác, coi như để cho ngươi có thể nghỉ ngơi một chút, dù sao thì huấn luyện là một chuyện tương đối khô khan." Hạ Chí nhanh chóng nói ra ý đồ mình đến.

Trên mặt Vương Tử Quốc lập tức xuất hiện vẻ hưng phấn rất rõ ràng: "Hạ lão sư, nhiệm vụ gì?"

Bình Luận (0)
Comment