"Sau khi hắn ta tỉnh lại đã có ý đồ tự sát, lúc ấy chúng ta mới phát hiện ra vấn đề." Hạ Mạt ở bên cạnh bổ sung một câu.
"Chuyện có chút không bình thường, lý do hắn ta đầu độc vào sữa là vì chán ghét trường học, mà trong lòng hắn ta còn có một loại chấp niệm, chính là chấp niệm tự sát. Hiện tại các bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho hắn ta, nhưng ta gần như có thể khẳng định, sau khi hắn ta tỉnh lại, hắn ta vẫn sẽ muốn tự sát như cũ." Sắc mặt Tequila có vẻ hơi ngưng trọng, "Chúng ta hoài nghi chuyện này có nhân tố không bình thường."
"Trường trung học Thường Thanh có một chủ tịch tên Chu Hằng, mười mấy phút trước hắn ta vừa tự sát, các ngươi phái hai người tới điều tra thử xem, có lẽ hai chuyện này có liên quan với nhau." Hạ Chí suy nghĩ một chút lại nói.
"Ta lập tức sắp xếp." Tequila nói xong lập tức rời khỏi phòng bệnh, đồng thời nàng còn lấy di động ra gọi điện thoại.
"Chuyện này hơn phân nửa là vì ngươi." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, "Đã kêu ngươi đừng kiêu căng phách lối như vậy, ngươi không biết ngươi làm như vậy khiến người ta rất chán ghét sao?"
"Không sao, dù sao thì ta cũng đang lo lắng sẽ có quá nhiều người yêu thích ta đây." Hạ Chí bày ra vẻ chẳng hề để ý.
"Có bệnh!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí.
"Nơi này là bệnh viện, có bệnh cũng không sao." Hạ Chí thuận miệng trả lời.
Trong lúc hai người trò chuyện, Tequila lại đi đến.
"Đã có đồng nghiệp trong bót cảnh sát chúng ta tới chỗ Chu Hằng tự sát, bởi vì Chu Hằng nhảy lầu tự sát ngay trước mặt rất nhiều người, hơn nữa còn có để lại di thư, nói cái gì mà nhân sinh không còn gì lưu luyến, cho nên thoạt nhìn cái chết của hắn ta không có gì khác lạ, là tự sát chân chính." Tequila nhanh chóng báo lại tình huống, "Chỉ có điều đợi lát nữa, ta sẽ đích thân tới xác nhận."
"Không cần đi, cứ theo dõi chặt Hà Bân là được." Hạ Chí lắc đầu, "Chu Hằng đã chết, không tìm được đầu mối gì."
"Tốt." Tequila lên tiếng.
Hơi chần chừ một chút, rốt cục Tequila vẫn không nhịn được mà hỏi: "Hạ lão sư, có phải chuyện này do người sở hữu dị năng nhúng tay? Ta biết có một vài loại dị năng có thể tạo ra cục diện như thế này."
"Bất kể có phải do dị năng giả hay không, chúng ta cứ tìm ra thủ phạm chân chính sau màn là được." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, hiển nhiên, với hắn, có người sở hữu dị năng nhúng tay vào chuyện này hay không, trên bản chất cũng không có gì khác biệt.
Nhìn nhìn Hạ Mạt, Hạ Chí tiếp tục nói: "Ta về trường học trước, có tin tức mới lại thông báo cho ta."
Buổi sáng này, toàn trường trung học phổ thông Minh Nhật đều tự học, học sinh cũng không lên lớp. Thật ra các học sinh cũng không có tâm tư nào mà học tập, chẳng qua, dường như sự kiện Đinh Thiến nhảy lầu bỏ mình và học sinh trúng độc cũng không tạo thành đả kích lớn gì với học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, ngược lại hành động trả thù tòa soạn báo của Hạ Chí lại khiến đông đảo học sinh không tự chủ được mà cảm thấy bản thân mình thật sự thuộc về trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Hôm nay, trên diễn đàn Minh Nhật cũng náo nhiệt dị thường, mà Weibo Tòa Soạn Báo Minh Nhật cũng gần như được tất cả học sinh follow. Trong diễn đàn cũng lập tức xuất hiện một chuyên mục Tòa Soạn Báo Minh Nhật, bài đăng trên Weibo này cũng được chuyển vào chuyên mục ấy.
Thật ra lúc này Thu Đồng cũng đang đi dạo trên diễn đàn. Thật ra, hành động của Hạ Chí cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng, nàng cũng không ngờ Hạ Chí lại áp dụng phương thức xử lý như vậy, nhưng nàng không thể không thừa nhận, phương thức này của Hạ Chí thật sự là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Thực tế, trường trung học phổ thông Minh Nhật có rất nhiều học sinh không thể tính là học sinh tốt, nếu thật sự có nguyên một đám phóng viên đến bới móc quá khứ của bọn hắn, chỉ sợ sẽ tạo thành đả kích trí mạng đối với những học sinh này. Cũng giống vậy, đương nhiên đây cũng sẽ thành đả kích trí mạng với trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà bây giờ, Hạ Chí vừa gây sự như thế, hiển nhiên sẽ không còn người nào dám dùng loại thủ đoạn này.
Đương nhiên, phương thức này tuy rất hữu hiệu, nhưng ngoại trừ Hạ Chí, sợ rằng chẳng ai có thể sử dụng, nào có ai có thể làm được như Hạ Chí, biết được bí mật của tất cả mọi người?
Đồng thời, trong lòng Thu Đồng cũng có một suy nghĩ cổ quái, điều này há chẳng phải có nghĩa, nàng đứng trước mặt Hạ Chí cũng không có bất kỳ bí mật gì đáng nói?
Thật ra cuộc sống của Thu Đồng trong quá khứ cũng rất đơn giản, vì thế nàng cũng không lo lắng chuyện mình có bí mật gì đó không thể để người khác biết, chỉ có điều vừa nghĩ tới mình không hề có tư ẩn gì trước mặt người khác, cảm giác này thật sự có chút kỳ quái.
Trong lúc Thu Đồng đang cảm thấy là lạ, Hạ Chí đã đi vào phòng làm việc của nàng.
"Oa, cuồng ma rình coi đã đến, Đồng Đồng tỷ tỷ, chúng ta chạy mau!" Giọng nói có chút khoa trương vang lên, người đang kêu la đương nhiên là Charlotte.
"Cái gì mà cuồng ma rình coi..." Lúc đầu Thu Đồng còn không kịp phản ứng, ngẩng đầu thấy Hạ Chí, nàng lập tức hiểu.
"Nữ nhi ngoan, hình như ngươi lại không ngoan." Hạ Chí trực tiếp đi về phía sofa, Charlotte đang ngồi chơi trên sofa đây.
"Ba ba, ta vô tội, là trên mạng có người nói ngươi như vậy." Trong đôi mắt to xinh đẹp của Charlotte tràn đầy vô tội.
Hạ Chí lấy tay nhấn một cái trên ghế sofa, sofa đột nhiên thay đổi, biến thành một cái hòm gỗ lớn gió thổi không lọt.
"Oa oa oa, Đồng Đồng tỷ tỷ cứu ta, ta không muốn bị nhốt trong phòng tối." Charlotte ngồi bên trong khoa trương kêu to.
"Hai cha con các ngươi có thể đừng ồn ào không?" Thu Đồng có chút cạn lời, hai người này thật không giống cha con chút nào!
"Ừm, ta không tính toán với tiểu hài tử." Hạ Chí nghiêm trang nói, sau đó lại đi về phía Thu Đồng, "Đồng Đồng, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
"Ngươi lại muốn làm gì?" Thu Đồng trực tiếp trợn mắt liếc Hạ Chí, nàng mới không tin hắn thật sự có chuyện quan trọng gì đâu.