"Đồng Đồng, gần đây ta cảm thấy quá mệt mỏi." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Bệnh thần kinh!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, biết ngay tên hỗn đản này không thể nói được chuyện gì đứng đắn.
"Ừm, ta cũng cảm thấy ta có chút uất ức, gần đây trường học đã xảy ra quá nhiều chuyện." Hạ Chí vẫn bày ra vẻ rất nghiêm túc.
"Rốt cục ngươi muốn nói điều gì?" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Honey, ta cảm thấy hai người chúng ta nên ra ngoài du lịch giải sầu một chút." Hạ Chí rất rất nghiêm túc nhìn Thu Đồng, "Chúng ta có thể sớm bắt đầu tuần trăng mật, rời khỏi trường học, rời khỏi thành phố Thanh Cảng ra nước ngoài, hoặc là vào núi sâu. Chúng ta cũng có thể ngồi du thuyền… Nói chung là trường học loạn như vậy, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi vòng vòng đi."
"Dẫn ta theo nữa, dẫn ta theo nữa!" Charlotte không chịu cô đơn kêu.
"Đừng nhắc tới mấy chuyện mà ngươi biết chắc ta sẽ không đồng ý với ngươi!" Thu Đồng tức giận nói: "Còn có, ngươi mau thả Charlotte ra!"
"Đồng Đồng, thật ra ngươi cũng muốn đi du lịch giải sầu." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Cho dù ta muốn, nhưng hiện tại cũng không thể rời khỏi." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng. Nói thật, gần đây trường trung học phổ thông Minh Nhật đã xảy ra quá nhiều chuyện, tuy nhiều khi chuyện vẫn do Hạ Chí xử lý, nhưng Thu Đồng cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thế nhưng đừng nói là nàng còn chưa mệt đến mức ấy, cho dù có mệt thật nàng cũng không thể mặc kệ trường học này.
"Chớ quên ta, ta còn đang bị giam cầm!" Charlotte lại lên tiếng kháng nghị, "Ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài chơi!"
"Được rồi, vậy Đồng Đồng, chờ tới Quốc Khánh được nghỉ dài hạn, chúng ta cùng ra ngoài chơi đi. Như vậy hẳn cũng được rồi chứ?" Hạ Chí lại làm ra vẻ nhún nhường.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, "Hiện tại ta không tâm tình suy xét tới chuyện này."
"Đồng Đồng, chính vì tâm tình của ngươi không tốt cho nên chúng ta mới cần đi du lịch." Hạ Chí lại vẫn không chịu từ bỏ, "Nếu không hiện tại chúng ta đi du lịch luôn đi, không cần chờ tới ngày nghỉ nữa. Thật ra ta càng thích đi ngay bây giờ hơn."
"Hiện tại làm sao đi được?" Thu Đồng tức giận nói: "Chắc chắn chỉ có thể chờ tới ngày nghỉ mới có thời gian."
"Đồng Đồng, cứ quyết định như vậy đi. Chờ tới ngày nghỉ chúng ta lại đi!" Hạ Chí nói ngay: "Ừm, ta sẽ làm kế hoạch, Đồng Đồng, ta đi trước đây, ngươi thả Charlotte ra đi."
Hạ Chí nói đi là đi khiến Thu Đồng cảm thấy hơi không đúng, vội vàng hô một câu: "Này, chờ đã..."
Nhưng mới vừa hô lên mấy chữ này, Hạ Chí đã biến mất.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, mau thả muội ra nha." Charlotte lại kêu lên.
Rốt cục Thu Đồng cũng nhớ tới Charlotte, bèn đi tới trước hòm gỗ lớn giằng co một phen, rốt cuộc cũng tìm được một cái nút khôi phục hòm gỗ lớn thành sofa.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, tỷ bị ba ba gạt rồi!" Mới vừa đi ra khỏi lồng giam, Charlotte lại bắt đầu tố cáo, "Hắn vốn không định đi chơi với tỷ ngay ngày hôm nay, hắn chỉ đang lừa tỷ đồng ý ra ngoài chơi với hắn vào ngày nghỉ lễ!"
"Nhưng hình như ta còn chưa đồng ý mà." Đầu Thu Đồng hơi choáng váng. Thật ra nàng cũng phát hiện dường như chuyện đúng là như vậy thật.
"Đồng Đồng tỷ tỷ, dù sao thì ba ba cũng đã coi như tỷ đồng ý rồi." Charlotte chớp chớp mắt, "Hay là Đồng Đồng tỷ tỷ, hai người chúng ta đi chơi riêng đi, không dẫn theo ba ba đi cùng, vậy có được không?"
"Đến lúc đó rồi nói sau." Thu Đồng hơi bất đắc dĩ, nàng cũng đã biết mình vừa không cẩn thận bị Hạ Chí gài bẫy. Hiện tại, dưới tình huống này, dường như nàng muốn nói không đi cũng không được tốt lắm.
Về phần đề xuất ngu ngốc của Charlotte lại càng không thể thực hiện được. Không nói tới chuyện chính nàng không quá yên tâm khi dẫn riêng Charlotte ra ngoài, cho dù nàng yên tâm, các nàng cũng không thể len lén bỏ lại Hạ Chí rời đi.
"Thật ra đi du lịch cũng không tệ." Thu Đồng tự nói với mình như thế. Mà đây cũng không phải nàng đang tự an ủi mình. Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện. Hiện tại lựa chọn rời khỏi thành thị này, tới nơi không có quá nhiều người quen biết bọn họ nghỉ ngơi nhàn nhã thoải mái mấy ngày, đúng là không tệ thật.
"Ta biết ngay, thật ra Đồng Đồng tỷ tỷ ngươi cũng muốn đi chơi với ba ba." Charlotte cau mũi, "Hừ, ba ba còn định không dẫn theo ta, Đồng Đồng tỷ tỷ ngươi ngàn vạn lần không thể để ba ba được như ý. Nếu không hắn sẽ thừa dịp ta không có ở đó mà làm chuyện xấu với ngươi!"
"Tiểu hài tử cả ngày toàn nghĩ lung tung cái gì?" Thu Đồng lại nhìn Charlotte với ánh mắt khinh bỉ, sau đó bổ sung: "Yên tâm đi, nếu như chúng ta có ra ngoài chơi nhất định sẽ dẫn theo ngươi."
"A, quá tốt rồi, ba ba sẽ không thể làm chuyện xấu nữa." Vẻ mặt Charlotte tràn đầy hài lòng.
Lúc này đương nhiên Hạ Chí cũng không đi lập kế hoạch du lịch thật, bởi vì thật ra hắn đã sớm có kế hoạch. Mà lúc này hắn chỉ đang nghỉ ngơi mà thôi.
Trở lại túc xá, Hạ Chí lại nằm trên ghế sofa. Hắn lấy mắt kính xuống, nhắm mắt lại, nhìn như rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, thứ hai này căng thẳng mà hỗn loạn. Nhưng đối với Hạ Chí, đến hiện tại hắn đã có thể bắt đầu cuộc sống tương đối nhàn nhã. Đến lúc này, chuyện cần hắn làm trên cơ bản đều đã hoàn thành, chỉ có Vương Tử Quốc còn đang cố gắng phấn đấu, muốn điều tra ràng đầu đuôi những chuyện đã xảy ra trên người Đinh Thiến.