Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 499 - Chương 498: Phượng Hoàng Niết Bàn (2)

Chưa xác định
Chương 498: Phượng Hoàng Niết Bàn (2)

Long Vương và Lôi Thần đồng thời rên lên, đồng thời té trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, muốn lại đứng lên cũng khó khăn.

Bắc Phong cất bước chậm rãi đi về phía Phượng Hoàng, giọng nói lạnh băng: "Còn mười giây, sau đó ngươi sẽ bị Phượng Hoàng Chi Hỏa của mình tươi sống đốt chết!"

Phượng Hoàng không nói gì, nhưng lúc này, nàng cũng đã ngừng kêu thảm thiết, cứ việc thống khổ khi bị hỏa thiêu rất khó thừa nhận, nhưng lúc này nàng lại cứng rắn nhịn xuống.

Mười giây!

Mười giây cuối cùng!

Phượng Hoàng cũng không muốn chết, càng không muốn chết đi như thế, nàng cố nén đau nhức, trong đầu nhanh chóng lóe lên vô số ý niệm, giờ này khắc này, nàng không thể trông cậy vào bất kỳ người nào tới cứu nàng.

Cứ việc trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua bóng dáng Hạ Chí, nhưng nàng biết Hạ Chí cũng không thèm để ý tới nàng, nàng không phải thủ lĩnh, cũng không phải Hạ Mạt, sợ rằng Hạ Chí vốn không quan tâm tới sống chết của nàng, thậm chí Hạ Chí lại càng hy vọng nàng chết đi.

"Không thể chết được!" Trong lòng Phượng Hoàng có một loại tín niệm mãnh liệt.

"Dựa vào chính mình!" Đồng thời Phượng Hoàng cũng rất thanh tỉnh, mà nhờ thanh tỉnh như vậy khiến nàng rốt cục cũng lại có được đối sách.

Cảm giác đau nhức này khó có thể chịu đựng nổi, dường như nó muốn chiếm đoạt tâm linh Phượng Hoàng, nhưng vào lúc này, Phượng Hoàng bỗng ngửa đầu, phát ra một tiếng hô to có chút bén nhọn: "A!"

Tiếng hô to này như tiếng kêu thảm thiết vì thống khổ, nhưng càng giống với một loại phát tiết.

Oanh!

Trong giây lát, thế lửa trên người Phượng Hoàng trở nên càng dữ dội hơn, trong nháy mắt này, nàng đồng thời phóng thích hết tất cả hỏa diễm trong cơ thể mình ra ngoài!

Không cần mười giây, vẻn vẹn chỉ ba giây, Phượng Hoàng đã bị ngọn lửa này cháy sạch, mà hỏa diễm cháy hừng hực cũng đột nhiên tắt ngấm, thoạt nhìn, Phượng Hoàng đã đột nhiên biến mất khỏi thế gian như vậy.

"Phượng Hoàng!"

Long Vương phát ra một tiếng gào rú, trên mặt hắn tràn đầy thống khổ, còn có thương tâm, không cam lòng.

Lại đúng lúc này, Bắc Phong ngừng nhịp bước tiến tới, hắn ta đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn vị trí Phượng Hoàng biến mất.

Mà gần như đồng thời, Long Vương và Lôi Thần cũng đều cảm giác được có chút không đúng, đó là một loại năng lượng ba động, ba động này vừa mới bắt đầu cũng không tính là quá mạnh, nhưng theo thời gian trôi qua, ba động này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến Long Vương và Lôi Thần đều cảm thấy bản thân mình sắp hít thở không thông!

Mà càng để hai người kích động là, luồng năng lượng này còn tương đối quen thuộc, dường như đó chính là năng lượng của riêng Phượng Hoàng!

Thình thịch!

Ngay vị trí Phượng Hoàng biến mất, một luồng hỏa diễm đột nhiên phóng lên trời, bay thẳng về phía không trung, sau đó, ở giữa không trung, hỏa diễm trực tiếp biến ảo thành một con hỏa phượng hoàng!

Hỏa phượng hoàng ngửa đầu phát ra từng tiếng kêu to, nhanh chóng bay vài vòng trên không trung, sau đó dừng lại, chậm rãi bay xuống.

Hỏa phượng hoàng còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành hình người, mái tóc dài đỏ, váy dài màu đỏ, xinh đẹp, cao quý, bất ngờ chính là Phượng Hoàng.

Mà giờ khắc này, trên người Phượng Hoàng tản mát ra một luồng khí tức cường đại dị thường, bất luận là Long Vương hay là Lôi Thần đều phát hiện, chênh lệch giữa bản thân mình và Phượng Hoàng lại bị nhanh chóng kéo xa!

Nếu lúc này, Phượng Hoàng còn nói nàng muốn trở thành thủ lĩnh Thiên Binh, sợ rằng bất luận là Long Vương hay là Lôi Thần cũng đều sẽ không phản đối.

Thế nhưng lúc này, đối với Phượng Hoàng, chuyện cấp thiết nhất chính là phải đánh bại Bắc Phong.

"Phượng Hoàng Niết Bàn." Một tiếng bật thốt kinh ngạc vang lên, nhưng lại phát ra từ trong miệng Bắc Phong, "Không tệ, thật sự không tệ, Phượng Hoàng tiểu thư, ngươi đã có tư cách nhận được sự tôn trọng của ta, Phượng Hoàng Niết Bàn trong truyền thuyết, không ngờ ngươi lại có thể làm được."

Giọng nói của Bắc Phong không còn lạnh lùng như trước, ánh mắt cũng không còn miệt thị và khinh thường, giọng nói và ánh mắt kia đều có ý tán thưởng rõ ràng.

"Phượng Hoàng Niết Bàn cũng không khó như vậy, chẳng qua muốn thực thiện cần phải có dũng khí tìm đường sống trong cõi chết mà thôi." Phượng Hoàng chậm rãi cất bước, váy đỏ kéo lê trên mặt đất, tóc dài không gió mà bay, loại mị lực này quả thực khó có thể hình dung.

Thời khắc này, Phượng Hoàng là phương hoa tuyệt thế chân chính!

"Phượng Hoàng tiểu thư, hiện tại, ta nguyện ý đề xuất điều kiện mới." Bắc Phong chậm rãi nói: "Nếu ngươi có thể trở thành trợ thủ của ta, trợ giúp ta thống lĩnh Thiên Binh, cứ việc Thiên Binh chưa bao giờ có phó thủ lĩnh, nhưng ta có thể thiết kế ra chức vị này cho ngươi."

"Khi ta còn bé, lúc đến trường, ta chưa bao giờ thích vị trí thứ hai, hiện tại, ta cũng vẫn không thích như vậy!" Phượng Hoàng cười lạnh một tiếng.

"Như vậy, ta cũng có thể đổi lại một điều kiện khác, ngươi có thể trở thành thủ lĩnh phu nhân." Bắc Phong nhìn Phượng Hoàng, trong mắt nhiều thêm một chút đặc biệt, hiển nhiên, hiện tại hắn ta thật sự có hứng thú với Phượng Hoàng, "Ta thích nữ nhân xinh đẹp lại có năng lực."

"Ngươi không xứng." Phượng Hoàng lạnh lùng phun ra ba chữ, ngón tay búng một cái, một con hỏa phượng hoàng tinh xảo bắn ra từ trong tay nàng, bay về phía Bắc Phong!

"Phượng Hoàng tiểu thư, ta nghĩ, có lẽ ngươi đã quá xem trọng chính mình rồi." Sắc mặt Bắc Phong chợt trở nên lạnh lẽo, hắn ta khoát tay, bóp lấy con hỏa phượng hoàng vừa bay đến trước mặt, "Đúng là ngươi đã cường đại hơn trước đây, nhưng so với ta, ngươi còn kém rất xa!"

Tay nắm chặt, hỏa phượng hoàng nho nhỏ trong tay Bắc Phong đột nhiên nổ bung, sau đó, Bắc Phong đưa tay vẽ ra một vòng tròn vòng trên hư không.

Hư không đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy to lớn nhanh chóng chuyển động, mà Phượng Hoàng lại có thể nằm ở trung tâm vòng xoáy này!

"Phượng Hoàng tiểu thư, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!" Giọng nói của Bắc Phong lạnh băng, "Thần phục, hoặc là, chết!"

Bình Luận (0)
Comment