Trong vòng xoáy to lớn, thân thể Phượng Hoàng lại bốc cháy lên, mà bốn phía chung quanh thân thể nàng lại tràn đầy hỏa diễm, hỏa diễm này đang không ngừng thiêu đốt không khí bên người nàng, mà đây đồng thời cũng là một loại bảo vệ đối với chính nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ có chút tái nhợt, còn có vài giọt mồ hôi trong suốt, hiển nhiên Phượng Hoàng cũng không thể thoát khỏi vòng xoáy, hiện tại nàng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bản thân mình. Mà đối với Phượng Hoàng, lúc này, càng trí mạng hơn là đả kích trong lòng nàng.
Bản thân Phượng Hoàng rất rõ ràng, sau khi sử dụng Phượng Hoàng Niết Bàn, thực lực của nàng thoáng cái đã tăng không chỉ gấp mười lần, mà nàng vốn tưởng rằng lúc này, cho dù nàng không thể đánh bại Bắc Phong nhưng cũng sẽ không có chênh lệch quá lớn so với hắn ta, nhưng thực tế lại nói cho nàng biết, chênh lệch giữa nàng và Bắc Phong vẫn xa vô cùng.
Cảm giác cho dù nỗ lực cỡ nào cũng không thể đuổi kịp đối thủ này sẽ khiến người cảm thấy vô lực, đồng thời cũng rất đả kích lòng tin của ngươi, Phượng Hoàng luôn luôn kiêu ngạo, lúc này cũng bắt đầu có cảm giác mất lòng tin.
Lẽ nào trước mắt, nàng thực sự chỉ còn lại sự hai lựa chọn, hoặc là thần phục Bắc Phong, hoặc là đi tìm chết?
Thần phục Bắc Phong, thành nữ nhân của hắn ta?
Vậy còn không bằng đi tìm chết!
Trong đầu Phượng Hoàng nhanh chóng lóe lên suy nghĩ này, nhưng nàng lại không muốn chết!
Cho nên, thứ nàng cần là lựa chọn thứ ba!
"Phượng Hoàng tiểu thư, cho ngươi mười giây đồng hồ cuối cùng, ngươi lựa chọn làm nữ nhân của ta hay là đi chết?" Giọng nói lạnh như băng của Bắc Phong lại truyền đến, mà lực lượng của vòng xoáy cũng như đồng thời được tăng cường, như một sợi thừng đang không ngừng siết chặt.
"Ta đã có nam nhân, ta cũng không muốn chết!" Phượng Hoàng cắn răng nói xong lời này, đột nhiên nàng lại biến thành một con hỏa phượng hoàng, nàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu the thé, sau đó, nàng phóng lên mây, thoát khỏi vòng xoáy!
Hỏa phượng hoàng thoát khỏi vòng xoáy sau đó bỗng quay đầu, lấy tốc độ nhanh nhất bay đi, thoạt nhìn, Phượng Hoàng muốn chạy trốn!
Ầm ầm!
Vô số thiểm điện rơi từ trên không xuống, bổ về phía sau lưng Phượng Hoàng, Lôi Thần cũng không trực tiếp công kích Bắc Phong, nhưng hắn ta đang dùng chút lực lượng cuối cùng tự mình trợ giúp Phượng Hoàng, hiển nhiên, hắn ta cũng hy vọng Phượng Hoàng có thể thoát đi.
Đóng băng!
Một giọng trầm rõ vang lên, Long Vương cũng đồng thời ra tay, mặc dù hắn ta cũng bị thương rất nặng, nhưng lúc này, hắn ta cũng dốc hết toàn lực, mà hắn ta lại trực tiếp công kích Bắc Phong, có ý đồ đóng băng Bắc Phong.
"Chút tài mọn!" Bắc Phong căn bản không để ý tới Long Vương và Lôi Thần, nhưng hắn ta vẫn động, cả người như gió lướt đi trên không trung, bay thẳng đuổi sát theo Phượng Hoàng.
Chỉ chớp mắt, Bắc Phong đã đuổi tới vị trí cách sau lưng Phượng Hoàng không xa, vỗ ra một chưởng.
Một cơn lốc bỗng phóng về phía Phượng Hoàng, sau đó nặng nề bắn trúng Phượng Hoàng!
Hỏa phượng hoàng hót một tiếng trên không trung, đột nhiên khôi phục dáng dấp Phượng Hoàng, rơi thẳng xuống, nặng nề ngã trên mặt đất.
"Phượng Hoàng tiểu thư, ngươi phải ngây thơ tới cỡ nào mới thật cho rằng mình có thể chạy trốn?" Bắc Phong rơi trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng.
"Ngươi sai rồi, cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ tới chuyện chạy trốn." Phượng Hoàng chậm rãi đứng lên, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm trắng bệch, khóe miệng còn chảy ra một chút máu tươi, nhưng trên mặt nàng lại có vẻ hết sức rực rỡ, "Ta chỉ để ngươi khi công kích ta, đồng thời cũng công kích một số nơi không nên công kích mà thôi."
"Trên đời này, không có nơi nào ta không nên công kích!" Bắc Phong cười lạnh một tiếng, "Phượng Hoàng tiểu thư, loại người như ngươi, chút thủ đoạn này không thể thay đổi được gì, ngươi đã muốn tìm chết, vậy hiện tại ta có thể thành toàn cho ngươi!"
Trong lúc nói chuyện, Bắc Phong lại chậm rãi giơ tay lên, hiển nhiên hắn ta có thể đẩy Phượng Hoàng vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
"Không, tìm chết, là ngươi." Trên mặt Phượng Hoàng đột nhiên hiện lên nụ cười quyến rũ dị thường, mà giọng nói của nàng cũng như bất chợt trở nên nhu mì, "Ta biết ngay, ngươi nhất định sẽ tới."
Hiển nhiên, những lời phía sau này của Phượng Hoàng cũng không phải là nói với Bắc Phong, lúc này, nàng cũng không nhìn Bắc Phong, mà nhìn một vị trí nào đó sau lưng Bắc Phong.
Đột nhiên Bắc Phong cảm thấy không đúng, bỗng xoay người, sau đó, hắn ta lập tức thấy được, cách đó không xa có một người trẻ tuổi đang đứng, một nam nhân trẻ tuổi tuy hắn ta mới gặp lần đầu nhưng lại không tính là xa lạ.
"Hạ Chí?" Trong giọng nói của Bắc Phong có chút kinh ngạc, ngay sau đó hắn ta lại cười lạnh một tiếng, "Rất tốt, ta vốn đợi thêm chút nữa lại tới tìm ngươi đích, vậy mà ngươi đã tự mình đưa tới cửa trước!"
Hạ Chí cũng không để ý tới Bắc Phong, chỉ lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng.
"Hắn ta tên Bắc Phong, tự xưng đến từ Thiên Cung, còn tự xưng Thiên Binh chúng ta là binh của Thiên Cung, ta đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn ta. Nếu ngươi còn không xuất hiện, Thiên Binh chúng ta sẽ bị hủy trên tay người này!" Phượng Hoàng lấy tốc độ thật nhanh nói hết những lời này.
"Đây không phải lý do để ngươi quấy rối lão sư!" Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, nơi này là nơi lão sư an nghỉ ngàn thu, từ lâu hắn đã tiến hành thiết lập một vài bảo vệ với nơi này, bất kỳ người nào công kích ở đây, hắn cũng có thể cảm ứng được.
"Thủ lĩnh sẽ không hy vọng Thiên Binh bị diệt như vậy." Phượng Hoàng cắn răng, "Còn có, đừng nói ta không nói cho ngươi, người này không chỉ phái ra một dị năng giả có thể ẩn thân đi tìm Mị, còn chuẩn bị đi tìm ngươi!"
"Chỉ là bản thân ngươi không muốn chết mà thôi." Hạ Chí lạnh lùng nói: "Lần sau ngươi còn dám dùng phương thức này để ta tới cứu ngươi, ta sẽ trực tiếp giết ngươi!"