Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 501 - Chương 500: Ngươi Mới Thật Sự Là Ếch Ngồi Đáy Giếng (2)

Chưa xác định
Chương 500: Ngươi mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng (2)

vipTruyenGG.com

Xoay người, Hạ Chí nhìn về phía Bắc Phong, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: "Nếu ta đoán không sai, ngươi và tên Đông Phương kia đều đến từ cùng một nơi, các ngươi cũng tới nhanh hơn tưởng tượng của ta."

"Hạ Chí, chờ ta mang ngươi tới Thiên Cung, Đông Phương sẽ đích thân ân cần thăm hỏi ngươi." Bắc Phong cười lạnh một tiếng, "Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người có thể khiến Đông Phương tức giận đến mức ấy, ta vốn tưởng ngươi còn có ba đầu sáu tay đây, lại không nghĩ tới, ngươi cũng không gì hơn thế này."

"Ngươi và Đông Phương ngu xuẩn như nhau." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Ta chỉ có một vấn đề, cái gọi là Thiên Cung kia ở nơi nào?"

"Ngươi sẽ biết, nhưng không phải hiện tại." Bắc Phong lạnh lùng nói, sau đó, đột nhiên hắn ta vung tay lên, trong nháy mắt, một đoàn gió xoáy xuất hiện, nhanh như chớp đánh về phía Hạ Chí.

"Mấy người các ngươi luôn tưởng người khác không biết sự cường đại của các ngươi, nhưng trên thực tế, là các ngươi vốn không biết sự cường đại của ta." Hạ Chí nói rất thản nhiên, hắn vốn không để để ý tới đoàn gió xoáy này, mà khi đoàn gió xoáy này tới trước mặt hắn cũng đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

"Ếch ngồi đáy giếng!" Bắc Phong cười lạnh một tiếng, hai tay đột nhiên quơ múa, mà một giây sau, chung quanh hắn ta lập tức xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, lần này, chính hắn ta đứng ở trung tâm vòng xoáy!

Nhưng không giống với tình cảnh của Phượng Hoàng khi nằm trong vòng xoáy lúc trước, rất hiển nhiên, Bắc Phong có thể khống chế vòng xoáy này. Chớp mắt sau, cả người hắn ta mang theo vòng xoáy cùng phóng thẳng về phía Hạ Chí: "Để ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là cường đại chân chính!"

Vòng xoáy ầm ầm mà đến, mang theo lực lượng quét ngang hết thảy, tựa hồ muốn nghiền nát Hạ Chí, còn có Phượng Hoàng, thậm chí là hết thảy chung quanh!

Thế nhưng ngay khi vòng xoáy tiếp cận Hạ Chí, cách Hạ Chí không được nửa thước, nó đột nhiên trì trệ không tiến, mà chẳng biết từ lúc nào, Phượng Hoàng đã lặng yên đi tới vị trí sau lưng Hạ Chí không xa, hiển nhiên, nàng biết bên cạnh Hạ Chí mới là nơi an toàn nhất, chỉ có điều, nàng biết hiện tại Hạ Chí chán ghét nàng, cho nên nàng không dám áp sát quá gần Hạ Chí.

Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, nàng nhìn vóc người có vẻ hơi gầy gò của Hạ Chí, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia mê say. Nam nhân nhìn như hơi gầy yếu này lại khiến nàng cảm thấy hết sức cao ngạo, đây là một loại mạnh mẽ từ trong xương cốt!

"Ngươi mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng." Giọng nói lạnh nhạt vang lên, vòng xoáy đột nhiên biến mất, mà một giây sau, sắc mặt Bắc Phong đã đại biến.

"Ngươi, ngươi lại có thể..." Trên mặt Bắc Phong tràn đầy khó có thể tin, còn có một tia kinh hoảng, "Không, điều đó là không có khả năng!"

"Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, Thiên Cung ở đâu?" Trong giọng nói của Hạ Chí nhiều hơn một tia lạnh lẽo.

"Ta, ta sẽ không nói cho ngươi... A..." Trên mặt Bắc Phong lộ ra vẻ thống khổ, còn có chút giãy giụa, "Ta, ta cũng không biết, Thiên Cung, Thiên Cung không ở bất kỳ vị trí cố định nào, nhưng, nhưng nó, không chỗ nào không có... A!"

Đột nhiên Bắc Phong phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, giờ khắc này, cảm giác cao cao tại thượng và cuồng ngạo lúc trước đã biến mất sạch sẽ, một khắc trước, hắn ta còn cảm thấy mình là Nhân Trung Chi Thần, có thể chúa tể hết thảy, nhưng giờ khắc này, hắn ta hệt như con kiến hôi bị nhân loại giẫm dưới chân.

"Nếu đã vậy, vậy ngươi đi chết đi." Hạ Chí bình tĩnh phun ra những lời này.

"Không, đừng giết ta, nếu ngươi dám giết ta, ngươi nhất định sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ..." Giọng nói của Bắc Phong im bặt mà dừng, màu sắc trong mắt hắn ta nhanh chóng biến mất, sinh mệnh cũng trôi qua trong nháy mắt kia.

Không nhìn thấy Hạ Chí có bất kỳ động tác gì, chỉ thấy Bắc Phong chậm rãi té trên mặt đất, không cần cố ý kiểm tra Phượng Hoàng vẫn biết, Bắc Phong đã chết.

Hạ Chí cũng không nhìn Bắc Phong nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, bên trong là nơi lão sư an nghỉ ngàn thu.

Cứ lẳng lặng nhìn mười giây đồng hồ như vậy, sau đó Hạ Chí lại quay đầu, cất bước rời đi.

"Tốt nhất ngươi nên nhanh chóng tới chỗ Mị, người có năng lực ẩn thân của Thiên Cung kia hẳn có năng lực tương xứng với Mị." Lúc này Phượng Hoàng lại mở miệng nói.

Hạ Chí không trả lời, hắn trực tiếp biến mất trong tầm mắt của Phượng Hoàng, hiển nhiên, thậm chí hắn còn không có hứng thú nói chuyện với Phượng Hoàng.

Trên gương mặt xinh đẹp của Phượng Hoàng xuất hiện một chút bất đắc dĩ, lắc đầu, tiện tay bắn ra một đóa hỏa liên hoa, hỏa liên hoa chui vào trong thân thể Bắc Phong, chỉ nháy mắt đã đốt sạch thi thể Bắc Phong.

"Hiện tại Hạ Chí thật sự rất cường đại." Một tiếng cảm khái truyền đến, lại đến từ Lôi Thần.

"Phượng Hoàng, làm sao bây giờ?" Giọng nói của Long Vương cũng truyền đến, "Thực lực hiện tại của ngươi đã đủ để trở thành thủ lĩnh."

"Thiên Cung cường giả như mây, Bắc Phong bị mấy người kia gọi là tướng quân, hẳn còn có rất nhiều người cường đại hơn hắn ta. Hiện tại, dựa vào thực lực của ta, có làm thủ lĩnh hay không cũng không còn ý nghĩa gì." Phượng Hoàng bình tĩnh nói: "Vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu đi, ba người chúng ta tiếp tục giải quyết kẻ địch của mình theo kế hoạch trước, mà chúng ta cần phải trở nên càng cường đại hơn. Có lẽ, chờ khi chúng ta giải quyết xong những địch nhân kia, chúng ta sẽ thật sự có thực lực để đối mặt với Thiên Cung."

"Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy." Lôi Thần gật đầu, "Đáng tiếc Hạ Chí không muốn nhúng tay."

"Hắn không cách nào thật sự để mình nằm ngoài chuyện này." Phượng Hoàng thản nhiên nói: "Nhưng chúng ta không thể trông cậy tất cả vào hắn."

Giọng điệu tuy bình thản, nhưng trong đầu Phượng Hoàng lại bất giác hiện đầy bóng hình Hạ Chí, từng chút từng chút khi bên nhau, dường như cũng không tự chủ được mà xuất hiện trong đầu nàng.

Mà Hạ Chí, lúc này hắn đã lại về tới trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng hắn cũng không trở về ký túc xá của mình.

Bình Luận (0)
Comment