Hạ Chí đứng ở cửa, còn chưa gõ cửa, cửa đã tự động mở ra, một tiên tử váy trắng mỹ lệ xuất trần thoát tục xuất hiện trước mặt hắn, chính là Tô Phi Phi.
"Ta tới nói cho ngươi biết một tin tức tốt." Trên mặt Hạ Chí xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, "Trong thời gian ngắn, Phương Đông sẽ không xuất hiện."
"Ừm." Tô Phi Phi cười nhẹ một tiếng, nhưng ngay sau đó, nàng vẫn có chút hiếu kỳ, "Sao ngươi biết?"
"Bởi vì ta vừa gặp phải một người, một người tên Bắc Phong, mà sở dĩ hắn ta xuất hiện hiển nhiên là vì Đông Phương." Hạ Chí cười cười, "Điều này cũng có nghĩa, Đông Phương không cách nào tự mình tới tìm ta."
" Phương Đông phái người đến nhanh như vậy sao?" Tô Phi Phi hơi kinh ngạc, "Vậy, Bắc Phong kia..."
Hiển nhiên Tô Phi Phi đang muốn hỏi tình huống của Bắc Phong, nhưng nàng lại cảm thấy không thích hợp lắm.
"À, Bắc Phong kia không được may mắn như Đông Phương." Hạ Chí cười cười, "Lúc này, hắn ta đã theo gió bay đi."
Tô Phi Phi ngẩn ngơ, trong lòng nàng thầm hiểu, hẳn Bắc Phong đã chết.
"Nói chung, ngươi không cần lo lắng, Bắc Phong cũng được, Đông Phương cũng được, trong mắt ta, bọn chúng đều không đáng nhắc tới." Hạ Chí mỉm cười, giọng điệu hết sức nhu hòa, "Đúng rồi, thuận tiện nói cho ngươi biết, tổ chức của bọn hắn tên là Thiên Cung."
"Thiên Cung?" Tô Phi Phi giật mình, sau đó lẩm bẩm, "Trước đây ta tên Thường Nga, nhưng cái tên này là sau khi gặp Đông Phương mới được mọi người xưng như vậy, liệu nó có liên quan gì không?"
"Không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn ngươi an tâm một chút thôi, có lẽ Thiên Cung tự nhận mình rất cường đại, nhưng với ta, đó cũng không phải vấn đề." Trên mặt Hạ Chí vẫn mang theo ý cười như cũ, "Ta còn có chút việc, phải đi trước đây."
"Ừm, ngươi đi đi." Tô Phi Phi nhẹ nhàng lên tiếng.
Hạ Chí cũng không dừng lại lâu, xoay người nhanh chóng rời đi, Tô Phi Phi lại dừng ở cửa một hồi, sau đó mới lui về phòng, đóng cửa phòng lại.
Hiện tại còn rất sớm, vẫn chưa tới một giờ chiều.
Cách bệnh viện nhân dân số hai của thành phố Thanh Cảng chừng một cây số, có một nhà hàng tên là Mỹ Nhân Ngư, thật ra đây là một nhà hàng hải sản.
Thật ra hải sản của thành phố Thanh Cảng có thể tính là khá rẻ, nhưng Mỹ Nhân Ngư lại là nhà hàng hải sản đắt đỏ, hải sản nơi này được xưng là tốt nhất, còn có đủ loại hải sản đến từ biển sâu. Chỉ có điều, trên thực tế, rất nhiều người càng cảm thấy hứng thú hơn với nữ nhân viên phục vụ nơi này.
Nữ phục vụ nơi này đều ăn mặc như Mỹ Nhân Ngư, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người cũng tương đối nóng bỏng, giọng nói hết sức êm tai, ăn hải sản giá cao, lại ngắm mỹ nữ tinh phẩm, đối với nam nhân, đây thật sự là một loại hưởng thụ.
Nhưng lúc này, rất nhiều nam nhân cố ý tới Mỹ Nhân Ngư nhưng lại không có tâm tình ngắm Mỹ Nhân Ngư, bọn hắn thường thường liếc về cùng một vị trí, nơi này có một nữ cảnh sát xinh đẹp dị thường đang ăn cua đồng.
Mặc đồng phục cảnh sát tới nhà hàng đắt đỏ ăn cua đồng cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác nữ cảnh sát này còn rất xinh đẹp. Mặc dù lúc này nàng còn đang ngồi, nhưng vóc người bốc lửa kia vẫn khiến nàng trở nên gợi cảm vô cùng. Chỉ có điều, đồng thời, trên người nàng còn tản mát ra khí tức lạnh như băng, khiến người không dám đơn giản tiếp cận.
À, quan trọng nhất là nàng còn đặt một khẩu súng trên bàn, không ít nam nhân dự định tới gần, thấy khẩu súng này liền vô thức rút lui.
Có ít người đã nhìn chằm chằm nữ cảnh quan này nửa giờ, trong lòng thầm cảm khái, nữ cảnh quan này hấp dẫn như vậy, chẳng lẽ là vì nàng ăn rất khá? Loại cua đồng cực lớn nàng đang ăn chí ít cũng phải nặng chừng nửa cân, nhưng trong nửa giờ, nàng ít nhất cũng đã ăn tươi mười mấy con.
Mà đến hiện tại, rõ ràng nàng còn chưa hề có ý dừng lại, ở trước mặt nàng còn đặt vài con cua lớn đây.
"Cảnh quan tiểu thư, ta muốn nhắc nhở ngươi một chút, bên kia có người đang chụp ảnh." Một giọng nói vang lên, rốt cục vẫn có người dạn dĩ xuất hiện trước mặt nữ cảnh sát. Hơi thở lạnh như băng trên người nữ cảnh quan và súng lục trên bàn cũng không thể hù ngã nam nhân mới xuất hiện này.
Đây là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, lớn lên cũng không tệ lắm, chỉ có điều thoạt nhìn hơi đỏm dáng, khiến người ta có cảm giác hơi giống bà nương. Trên thực tế, giọng nói của hắn ta cũng có chút ẻo lả thật.
Nữ cảnh sát lại không để ý tới tên ẻo lả này, nàng tiếp tục ăn cua đồng của nàng, dùng ngón tay ngọc trắng nõn như hành tây kéo một cái càng cua xuống, đưa đến bên mép, cắn gặc gặc hết sức thanh thúy.
"Cảnh quan tiểu thư, ta chỉ cảm thấy việc có người chụp hình ngươi là không được tốt lắm, vạn nhất có người đăng hình ảnh ngươi ăn cua đồng ở đây trên mạng..." Nam nhân ẻo lả này dừng lại một chút, phát hiện nữ cảnh sát còn không để ý đến hắn ta, hắn ta lại tiếp tục nói: "Trên web có thể sẽ có người công kích ngươi, dù sao giá cả nơi này cũng không rẻ, cảnh quan ngươi lại toàn ăn cua đồng đỉnh cấp 388 tệ một con, bữa tiệc này ước lượng phải mất hơn vạn, có chút không quá phù hợp với thân phận của ngươi..."
Nữ cảnh sát vẫn không quan tâm tới người này, tự ăn cua đồng của mình, tựa như người này vốn không tồn tại.