"Cảnh quan, thật ra ta muốn nói, nếu như ngươi không ngại, ta có thể thanh toán thay ngươi, như vậy ngươi cũng không cần lo lắng chuyện người khác phán xét bậy bạ..." Rốt cục nam nhân ẻo lả cũng nói ra mục đích thực sự của mình. Mặc dù người mỹ nữ cảnh quan.
Mà nếu nữ cảnh quan này tiếp nhận ý tốt của hắn ta, vậy bước kế tiếp cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
"Ta để bụng." Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt lại truyền đến, "Ngươi không có tư cách thanh toán cho nàng."
Người nói chuyện cũng không phải mỹ nữ cảnh quan mà là một nam nhân, mà nghe được giọng nói của nam nhân này, ẻo lả lập tức quay đầu, vẻ mặt tức giận: "Ngươi là cái thá..."
Ẻo lả còn chưa dứt lời đã phát ra một tiếng thét kinh hãi: "A, ngươi làm cái gì? Mau buông, buông..."
"Không nên quấy rầy người khác ăn cơm." Giọng nói lạnh nhạt vang lên, kèm theo đó, cả người ẻo lả bay cao, trực tiếp bay ra khỏi cửa hàng hải sản Mỹ Nhân Ngư.
Mọi người ngẩn người, gia hỏa này ai vậy? Cũng quá bạo lực đi?
"Tại sao lại là hắn?" Lại có người không nhịn được cô một câu.
"Ai vậy?" Lập tức có người nhỏ giọng hỏi.
"Còn có thể ai? Bạn trai Thu Đồng, Hạ Chí của trường trung học phổ thông Minh Nhật, chính là người vừa đại náo tòa soạn báo lúc sáng nay." Người này trả lời.
"Là hắn? Chẳng trách." Người hỏi thăm nhất thời cảm thấy bình thường.
Mới vừa xuất hiện chính là Hạ Chí, hắn ngồi xuống vị trí đối diện mỹ nữ cảnh quan, trông vẻ mặt có phần cạn lời: "Ngươi không thể ăn món khác sao?"
Mà nữ cảnh quan gợi cảm xinh đẹp này dĩ nhiên là Hạ Mạt, rốt cục nàng cũng ngừng ăn cua, nhìn Hạ Chí, giọng điệu vẫn lạnh như băng: "Đột nhiên ta muốn ăn cua."
"Không ai nói cho ngươi biết ăn quá nhiều cua đồng sẽ không tốt sao?" Hạ Chí thuận miệng nói.
"Khi ta còn bé đã từng ăn một lần bốn mươi tám con." Hạ Mạt trả lời.
"Đó là mấy con cua nhỏ chúng ta bắt được dưới tảng đá bên sông, bốn mươi tám con đó cũng không bằng một con này có được không?" Hạ Chí có chút cạn lời, nhưng ngay sau đó hắn lại chuyển giọng: "Chẳng qua cũng may, lấy thể chất của ngươi, ăn bao nhiêu cũng chẳng sao cả, đừng ăn tới no chết là được."
"Con mẹ ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không? Có tin ta nửa phút là có thể tìm người giết chết..." Lúc này, tên ẻo lả kai lại tức tới hổn hển vọt vào, rống thật to với Hạ Chí.
Nhưng vào lúc này, tiếng gầm rú của tên ẻo lả im bặt mà dừng, bởi vì đột nhiên hắn ta thấy được một họng súng đen ngòm, là Hạ Mạt đột nhiên nắm lấy súng lục trên bàn, nhắm thẳng tên ẻo lả kia.
"Cút!" Giọng nói lạnh băng phun ra từ trong miệng Hạ Mạt.
Ẻo lả trợn tròn mắt, đứng đó sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó hắn ta đột ngột xoay người chạy ra phía ngoài, bởi chạy quá mau, hắn ta còn không cẩn thận mà va phải bàn một phát, té ngã trên đất, nhưng hắn ta lại lập tức té chạy ra khỏi nhà hàng. Hành động của hắn ta cũng khiến vài người lên tiếng cười nhạo, gia hỏa này cũng quá nhát gan đi, tốt xấu gì người ta cũng là cảnh sát, sao có thể nổ súng ở đây được?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng lúc này mọi người cũng đều hiểu, mỹ nữ cảnh quan này thực sự không dễ chọc.
"Ừm, vị Mỹ Nhân Ngư số ba kia, có thể tới đây một chút không?" Lúc này Hạ Chí lại vẫy tay, "Đúng rồi, mỹ nữ số tám, cũng mời ngươi tới đây một chút."
Nhân viên phục vụ ở đây đều có số thứ tự, không thể không nói, ánh mắt Hạ Chí thật sắc, số ba và số tám là hai mỹ nữ xinh đẹp nhất.
Số ba và số tám cũng rất nhanh đã đi tới bên cạnh bàn, dùng giọng điềm mỹ cùng hỏi: "Xin hỏi tiên sinh cần phục vụ gì?"
"Ừm, lột cua giúp ta đi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Vâng, tiên sinh." Hai người cùng đáp lại, không sai, đây là một loại hình phục vụ đặc sắc khác của Mỹ Nhân Ngư, nữ phục vụ xinh đẹp sẽ giúp lột cua giúp khách. Đương nhiên, phục vụ này cũng rất đắt, một con ba mươi tám tệ đây!
Nhưng ngay khi hai phục vụ viên chuẩn bị bắt đầu lột cua, Hạ Mạt lại dùng tròng mắt lạnh như băng của nàng quét mắt nhìn hai người, phun ra hai chữ: "Đi ra!"
Hai phục vụ viên ngẩn ngơ, sau đó đưa mắt nhìn Hạ Chí, có chút không biết phải làm sao cho phải.
Đúng lúc này, Hạ Mạt cầm lấy con cua đồng kia, ngón tay ngọc mảnh khảnh mỹ lệ nhanh chóng chuyển động, trong lúc nhất thời hai phục vụ viên nhìn hoa cả mắt. Mà không đến mười giây đồng hồ, các nàng đã thấy, trên một cái đĩa nhỏ chất đầy thịt cua đã được lột xong. Chỉ một hồi như vậy, vậy mà Hạ Mạt đã lột xong một con cua lớn!
Vừa đặt đĩa thịt cua xuống trước mặt Hạ Chí, Hạ Mạt vừa hừ lạnh một tiếng: "Ăn đi!"
Hai phục vụ viên đưa mắt nhìn nhau, sau đó rất tự giác rời đi, mà thấy một màn như vậy, đám người không hề cảm khái kỹ thuật lột cua của Hạ Mạt quá xuất sắc, mà đang ước ao Hạ Chí, con hàng này diễm phúc tề thiên, rõ ràng nữ cảnh sát xinh đẹp lại khêu gợi đang ghen tuông, cho nên mới tự mình lột cua cho hắn.
"Người so với người thật khiến người ta tức chết." Vô số người thầm cảm khái như vậy, trong phòng này, tất cả Mỹ Nhân Ngư cộng lại cũng kém nữ cảnh sát xinh đẹp kia đích thân phục vụ, đáng tiếc, có thể nhận được đãi ngộ này cũng chỉ có Hạ Chí mà thôi.
Giờ khắc này, Hạ Chí cũng tuyệt không khách khí hưởng thụ sự phục vụ của Hạ Mạt, đồng thời, rốt cục hắn cũng nói chính sự: "Có một dị năng giả có khả năng ẩn thân đang trên đường đến giết ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút."
"Tequila có một ý tưởng, có lẽ sẽ tìm được hung thủ đứng sau vụ đầu độc này." Hạ Mạt cũng bắt đầu nói chính sự.