Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 504 - Chương 503: Đã Lâu Không Gặp Thật Nhớ (1)

Chưa xác định
Chương 503: Đã lâu không gặp thật nhớ (1)

"Nàng có ý kiến gì?" Hạ Chí tùy ý hỏi.

"Trên bản chất, thật ra Độc Tâm Thuật của nàng là đọc được trí nhớ trong đầu những người khác, nhưng trước đây nàng chỉ có thể đọc được ý niệm của người này khi trong đầu người này có suy nghĩ đó." Hạ Mạt nói tương đối nhanh, "Hiện tại nàng muốn thử chủ động đọc ký ức được tồn trữ trong đầu người khác. Nàng cho rằng mình có thể làm được, nhưng hiện nay vẫn có nguy hiểm tương đối."

"Có nguy hiểm với người nào?" Hạ Chí lại hỏi.

"Dù là với chính nàng hay với người bị đọc trí nhớ đều có nguy hiểm." Hạ Mạt vừa nói vừa cắn cua đồng, tiếng gặc gặc vẫn thanh thúy như vậy.

"Ừm, người trẻ tuổi có ý tưởng là tốt, chúng ta có thể cổ vũ." Hạ Chí bày ra vẻ nghiêm trang, "Nhưng mà trước mắt, an toàn vẫn là số một, ta cũng không vội tìm ra hung thủ sau màn."

"Tequila lớn tuổi hơn ngươi!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.

"Nhưng nàng vẫn là người trẻ tuổi." Hạ Chí nói đến đây lại chuyển giọng, "Con cua đồng này quá ngon."

Hiển nhiên, Hạ Chí nói ra những lời này là có nguyên nhân, thịt cua trong đĩa trước mặt hắn đã bị hắn ăn hết sạch rồi.

Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, buông cua đồng trong tay mình ra, cầm lấy một con cua từ bên cạnh, sau đó lại lấy tốc độ nhanh nhất lột cua xong rồi đặt vào đĩa, ừm, hiển nhiên nàng không muốn cho Mỹ Nhân Ngư có cơ hội.

"Có một nơi tên là Thiên Cung, rất có thể sau này bọn hắn sẽ thường xuyên tới gây sự với chúng ta." Hạ Chí vừa tiếp tục hưởng thụ phục vụ chất lượng cao của Hạ Mạt, vừa bắt đầu giới thiệu tình huống của Thiên Cung cho Hạ Mạt.

Đương nhiên, chỉ là những chuyện mà Hạ Chí biết, tỷ như Đông Phương, tỷ như Bắc Phong, còn có chuyện đã xảy ra ở gần tổng bộ Thiên Binh sáng hôm nay.

Hạ Mạt lại không nói gì thêm, nàng vừa tự lột cua cho mình, vừa lột cua cho Hạ Chí, tuy thoạt nhìn hai người không có cử chỉ thân mật gì, nhưng thấy tình cảnh như vậy, mỗi người đều khẳng định hai người là một cặp.

Vì vậy, không ít người đã bắt đầu oán hận Hạ Chí, con hàng này không biết mình rất nổi tiếng sao? Lại có thể quang minh chính đại có tiểu tam ở bên ngoài như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ Thu Đồng biết?

Vì thế, lúc này đã có người len lén chụp hình hai hình, trực tiếp đăng lên web, con hàng này quá không hợp với lẽ thường, bất luận là Thu Đồng hay là nữ cảnh quan cá tính này, chỉ có một cũng đủ để khiến tất cả nam nhân hâm mộ ghen ghét, thế nhưng con hàng này còn muốn bá chiếm cả hai, nhất định phải bị lộ ra ngoài!

Nhưng hiển nhiên Hạ Chí và Hạ Mạt vốn không để ý tới những chuyện này, hai người chỉ chuyên tâm lột cua ăn, mà Hạ Chí thỉnh thoảng còn nói vài câu gì đó. Thật ra, nếu nhìn kỹ một chút, tình cảnh này còn có thể khiến người ta có cảm giác ấm áp.

"Ngươi nên học cách trò chuyện nhiều hơn, từ nhỏ đến lớn, ngươi vẫn luôn không thích nói chuyện như vậy." Lúc này Hạ Chí còn nói thêm.

Hạ Mạt vẫn không nói thêm gì, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để lột cua, đặt trước mặt Hạ Chí, sau đó đứng dậy.

"Ta tới bệnh viện tìm Tequila." Hạ Mạt nói một câu, sau đó chuẩn bị rời đi.

"Không ăn sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Đã ăn đủ bốn mươi tám con." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng, mà nói xong câu đó, nàng lập tức cất bước xinh đẹp đi ra phía ngoài.

Rất nhanh Hạ Mạt đã biến mất nơi cửa, mà Hạ Chí cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi đó từ từ ăn xong thịt con cua cuối cùng, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

"Tiên sinh, ngài còn cần chúng ta lột cua giúp ngài không?" Lúc này, Mỹ Nhân Ngư chủ động đi tới.

"Ừm, tuy thật ra ta còn chưa no, thế nhưng..." Hạ Chí cười xán lạn, "Tính tiền đi."

Hạ Chí đứng dậy, đi thẳng đến quầy thanh toán, sau đó cũng rời khỏi nhà hàng.

"Rốt cục cũng có thể ngủ ngon." Hạ Chí lại trở ký túc xá của mình, nằm dài lên ghế sofa.

Hạ Chí ngủ nguyên một buổi chiều, mà một buổi chiều này, sự kiện ngộ độc thức ăn của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng gần như có thể tính là kết thúc. Đêm hôm ấy, căn tin lại được mở cửa, về phần đám người của đủ loại ngành nghề đều bị Trương Thành Hùng giải quyết ổn. Có đôi khi, chuyện vốn là như vậy, cho dù Hạ Chí có lợi hại hơn nữa, nhưng đối với rất nhiều người, lời nói của Hạ Chí chưa hẳn đã có tác dụng như Trương Thành Hùng.

Xét đến cùng, cũng không phải ai cũng biết tới sự cường đại của Hạ Chí, mà lai lịch của Trương Thành Hùng lại là thứ mọi người đều biết.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, Hạ Chí nói Trương Thành Hùng thông minh hơn Trương Thành Công cũng là có nguyên nhân, chí ít hiện tại, Trương Thành Hùng đã bắt đầu chứng minh, ngoại trừ quét nhà vệ sinh, hắn ta còn có thể làm việc khác.

"Ba ba, rời giường thôi, nắng tới mông rồi!" Khi giọng nói thanh thúy của Charlotte vang lên trong ký túc xá, Hạ Chí cũng ngồi dậy từ trên ghế sofa, mà giờ khắc này đã hơn bảy giờ tối.

Vào giờ này đương nhiên không có mặt trời.

"Nữ nhi ngoan, nói xạo sẽ bị đánh đòn." Hạ Chí duỗi lưng, sau đó quay đầu cười xán lạn, "Đồng Đồng, đã lâu không gặp quá nhớ nhung, ôm một chút đi."

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Chúng ta mới nửa ngày không gặp!"

"Đúng không?" Hạ Chí có chút ngạc nhiên, "Nhưng sao ta cảm thấy hai ta như đã rất rất lâu rồi không gặp đây?"

Thở dài, Hạ Chí tiếp tục nói: "Xem ra, nhung nhớ của ta dành cho Đồng Đồng đã vượt qua cảnh giới một ngày không gặp như cách ba thu."

"Ta thấy ngươi còn chưa tỉnh ngủ thì đúng hơn!" Thu Đồng tức giận nói: "Này, không nói vớ vẩn với ngươi, hai chúng ta đã ăn cơm tối xong, ngươi muốn ăn thì tự nghĩ biện pháp."

Bình Luận (0)
Comment