Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 511 - Chương 510: Ta Chỉ Nói Lời Giữ Lời Với Con Người (2)

Chưa xác định
Chương 510: Ta chỉ nói lời giữ lời với con người (2)

Có người đứng đó khen hay, đặc biệt là có mấy học sinh quen biết Đinh Thiến lại càng tức giận.

"Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Dựa vào cái gì?" Phụ thân Đinh Thiến còn đang ở bên kia lớn tiếng la hét, nhưng tiếng kêu la của hắn ta không có ích lợi gì, rất nhanh hắn ta đã bị đẩy lên xe cảnh sát bên cạnh.

Nhưng ngay khi cảnh sát chuẩn bị nhét hắn ta vào trong xe cảnh sát, giọng nói của Hạ Chí lại vang lên: "Chờ một chút."

Mọi người không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ đến bây giờ, Hạ Chí còn muốn thay đổi ý định?

Ai nấy đều có thể thấy được, cảnh sát này là do Hạ Chí tìm đến, đương nhiên, bắt người không phải chuyện tùy tiện thích bắt thì bắt, phụ mẫu Đinh Thiến gây sự ở cổng trường học, hơn nữa trước đó bọn hắn còn cầm loa phóng thanh muốn đập người, cho nên ngươi báo cảnh sát bắt người cũng không sai. Chỉ có điều cảnh sát phối hợp như vậy hiển nhiên cũng là vì nể mặt Hạ Chí.

"Có một chuyện rất quan trọng ta quên nói cho các ngươi biết." Hạ Chí nhìn phụ mẫu Đinh Thiến, "Ta biết các ngươi còn tìm chủ khách sạn đối diện đòi một trăm vạn, khách sạn cũng đã đồng ý cho các ngươi, ngay cả số tài khoản các ngươi cũng đã đưa cho bọn hắn, bọn hắn vốn đang chuẩn bị chuyển khoản cho các ngươi. À, nói vậy, vừa rồi hai người các ngươi còn định đợi lát nữa lại đi kiểm tra tài khoản."

"Ngươi, sao ngươi..." Sắc mặt phụ thân Đinh Thiến biến ảo liên tục, sao người này lại như chuyện gì cũng biết?

Bốn phía lại xôn xao tưng bừng, chẳng trách phụ mẫu Đinh Thiến không tới khách sạn náo loạn, hóa ra bọn hắn đã sớm nhận được tiền rồi.

"Thảo, thật mẹ nó muốn mắng người, đây há chẳng phải nói, bọn hắn còn lợi dụng Đinh Thiến để kiếm được trăm vạn?"

"Đúng vậy, chẳng trách vừa rồi chỉ mười vạn bọn hắn cũng muốn, dù sao thì có thể kiếm được thêm chút nào thì hay chút ấy."

"Quá không biết xấu hổ, rõ ràng còn lợi dụng nữ nhi kiếm thêm một khoản lớn!"

...

Rất nhiều người có vẻ phẫn nộ, nhưng có một số người hiểu Hạ Chí lại nhìn Hạ Chí, trong lòng thầm suy nghĩ sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

Đặc biệt là Thu Đồng, nàng đã có dự cảm, sợ là phụ mẫu Đinh Thiến không thể lấy được trăm vạn kia.

Mà đúng lúc này, giọng nói của Hạ Chí lại truyền vào trong tai mọi người: "Ban nãy ta quên nói cho các ngươi biết, một trăm vạn kia các ngươi đừng nghĩ tới nữa, không phải bọn hắn đổi ý, mà đáng tiếc là khách sạn đã phá sản."

"A?"

"Phá sản?"

"Không phải đâu?"

"Thoải mái!"

"Hạ lão sư nói như vậy, có nghĩa chắc chắn bọn hắn không lấy được tiền rồi!"

"Thật tốt quá, ta muốn bọn hắn một xu cũng không lấy được..."

Bốn phía lại hưng phấn vô cùng, đặc biệt là những học sinh vừa tức giận, lúc này bọn hắn không nhịn được lớn tiếng khen hay, như vậy mới đúng chứ, nên để phụ mẫu Đinh Thiến không lấy được nửa xu!

"Không, điều đó là không có khả năng..." Phụ thân Đinh Thiến ở đó hô to, có vẻ hơi mất khống chế, "Ta nhất định có thể lấy được một trăm vạn kia, nhất định có thể lấy được..."

Hạ Chí khoát khoát tay, cảnh sát lại đẩy mạnh phụ thân Đinh Thiến lên xe cảnh sát, rất nhanh, xe cảnh sát đã chở phụ mẫu Đinh Thiến cùng rời đi, mà trò cười này cũng coi như đi tới hồi kết.

Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại động lòng người vang lên: "Mọi người chờ một chút, ta muốn tuyên bố một việc ngay tại đây."

Người nói chuyện lại là Thu Đồng, mọi người cùng nhìn về phía vị mỹ nữ hiệu trưởng kia, chờ đợi nàng nói tiếp.

"Người nhà thường là ủng hộ lớn nhất với chúng ta, cũng là ủng hộ sau cùng, có người nói, tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô tư nhất, cũng có người nói, thiên hạ không có cha mẹ nào lại không thương con. Nhưng chúng ta nhất định phải chấp nhận một sự thực, cứ việc trên thế giới này tuyệt đại đa số cha mẹ đều yêu mến con mình một cách vô tư không vụ lợi, nhưng cũng có một vài người, bọn hắn thực sự không xứng làm cha mẹ." Gương mặt xinh đẹp của Thu Đồng có vẻ hơi ngưng trọng, "Tỷ như phụ thân ta, cũng tỷ như, phụ mẫu Đinh Thiến."

Giọng nói của Thu Đồng trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại như mang theo một chút thương cảm: "Đinh Thiến là một đệ tử tốt, mà nàng gặp phải chuyện như vậy thật ra là do ta thất trách, ta không hy vọng sau này còn xảy ra những chuyện tương tự, cho nên ta sẽ lấy ra một ngàn vạn thiết lập một quỹ, đặt tên là quỹ Đinh Thiến, mà quỹ này sẽ chuyên dùng để trợ giúp những học sinh gặp phải tình cảnh như Đinh Thiến."

Chậm rãi quét mắt liếc nhìn bốn phía, Thu Đồng tiếp tục nói: "Về phương thức vận hành của quỹ tài chính này, ta sẽ suy tính cặn kẽ, nhưng hiện tại ta hy vọng toàn bộ học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật có thể hiểu một việc, ta hy vọng các ngươi hiểu, khi các ngươi cảm thấy mình cùng đường, khi các ngươi cảm thấy phụ mẫu bằng hữu thậm chí là tất cả mọi người từ bỏ các ngươi, khi các ngươi cảm thấy, thế giới này không có người nào thật sự quan tâm tới các ngươi, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, thực tế không phải như thế, bởi vì trường học cũ của các ngươi, trường trung học phổ thông Minh Nhật, sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của các ngươi."

Bốp bốp bốp bốp...

Bốn phía đầu tiên là an tĩnh vài giây đồng hồ, sau đó lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lần này, tiếng vỗ tay là dành cho Thu Đồng.

Vương Tử Quốc nhìn ảnh chụp cách đó không xa, trong ảnh, Đinh Thiến cười thật ngọt ngào, mà hình ảnh này khiến Vương Tử Quốc có chút thương cảm, đáng tiếc, đáng tiếc đối với Đinh Thiến, hết thảy đã là quá muộn.

Hít một hơi thật sâu, Vương Tử Quốc đi tới trước mặt Hạ Chí, nhỏ giọng nói: "Hạ lão sư, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi không?"

"Cứ nói ở đây đi, không sao." Hạ Chí thản nhiên nói, bên cạnh hắn chỉ có Thu Đồng, cũng không có người khác.

"Hạ lão sư, ta có một thỉnh cầu." Trên mặt Vương Tử Quốc hiện lên vẻ kiên định.

Bình Luận (0)
Comment