"Nói thẳng đi." Hạ Chí nhìn Vương Tử Quốc.
"Hạ lão sư, sở dĩ Đinh Thiến biến thành như vậy, phụ mẫu nàng là nguyên nhân lớn nhất, nhưng người trực tiếp khiến nàng nhảy lầu lại là một người khác hoàn toàn." Vương Tử Quốc nhỏ giọng nói: "Ta tin tưởng Hạ lão sư có thể điều tra ra, thậm chí ngươi đã biết, cho nên, ta muốn thỉnh cầu ngươi giao chuyện này cho ta xử lý, ta muốn tự tay khiến người đã bức tử Đinh Thiến kia phải bị báo ứng."
"Được." Hạ Chí đồng ý rất kiên quyết.
"Cảm ơn Hạ lão sư, vậy ta đi trước." Lúc này, trên mặt Vương Tử Quốc không có hưng phấn gì nữa, chỉ nhiều thêm mấy phần kiên nghị, không hề nghi ngờ, chuyện đã xảy ra trên người Đinh Thiến khiến Vương Tử Quốc nhanh chóng thành thục.
Rất nhanh Vương Tử Quốc đã rời đi, Hạ Chí thì lại mỉm cười với Thu Đồng: "Thân yêu, muốn tới bờ biển hóng gió một chút không?"
Thu Đồng hơi do dự một chút, nhưng lần này nàng vẫn gật đầu.
Hạ Chí và Thu Đồng sóng vai đi về phía bờ biển, mà những người khác cũng sôi nổi rời khỏi cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật. Chẳng qua, nghiêm túc mà nói, chuyện này cũng chưa thực sự kết thúc, trên diễn đàn Minh Nhật và internet đã bắt đầu có người thảo luận chuyện này. Chẳng qua vì trường trung học phổ thông Minh Nhật đã xảy ra quá nhiều chuyện, vì thế mọi người cũng không có cảm nhận đặc biệt gì với chuyện này.
Rất nhanh, trường trung học phổ thông Minh Nhật đã khôi phục an tĩnh, mọi người cũng bắt đầu tiếp tục đi học, Hạ Chí và Thu Đồng lại đã tới bờ biển.
Bởi vì sáng sớm trời mưa, cứ việc hiện tại trời đã hết mưa, nhưng trên bờ biển lại rất an tĩnh.
Thu Đồng cũng rất an tĩnh, nàng chỉ chậm rãi đi tới, không nói gì, mà Hạ Chí cũng chỉ lẳng lặng đi cùng nàng.
"Ta luôn suy nghĩ, nếu như chúng ta có thể biết được chuyện của Đinh Thiến sớm hơn mấy ngày, vậy ít nhất, Đinh Thiến cũng không phải chết." Cuối cùng, rốt cục Thu Đồng cũng đánh vỡ yên lặng.
"Đồng Đồng, người hủy diệt Đinh Thiến là phụ mẫu nàng." Giọng điệu của Hạ Chí rất ôn hòa.
"Ta biết đây không phải lỗi của chúng ta, chỉ có điều rất nhiều chuyện, rõ ràng chúng ta có năng lực thay đổi." Thu Đồng khe khẽ thở dài, "Thật ra ta cũng biết, rất có thể chuyện như vậy đang xảy ra ở khắp mọi nơi, nhưng dù sao thì chuyện của Đinh Thiến cũng đang xảy ra ngay bên người chúng ta, chúng ta vốn có thể ngăn cản chuyện này."
"Ừm, thật ra Đồng Đồng, nếu như ta nguyện ý, ta có thể biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra trong thành thị này mỗi ngày, ta có thể biết ai đang đi vào lạc lối, ai đang cửa nát nhà tan, ta cũng có thể biết ai sẽ phạm tội, thậm chí ta còn có thể biết ai sẽ trở thành người bị hại..." Hạ Chí nói đến đây lại dừng lại một chút, "Đúng rồi, có thể Đồng Đồng ngươi sẽ không tin, chỉ có điều, cứ coi như đây là giả thiết đi."
Hạ Chí dừng bước lại, nhìn Thu Đồng: "Đồng Đồng, giả thiết ta biết tất cả, ngươi cảm thấy, có phải ta nên đi ngăn cản những chuyện không tốt sắp xảy ra không?"
"Điều này sao có thể? Ngươi chỉ là một người, không cách nào ngăn cản tất cả mọi chuyện." Thu Đồng cũng dừng lại, trả lời theo bản năng.
Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Đúng, honey, đây cũng là lời ta muốn nói với ngươi."
"Ta hiểu ý ngươi." Thu Đồng tiếp tục đi về phía trước, "Ta chỉ cảm thấy tâm tình hơi không ổn, những chuyện Đinh Thiến đã gặp phải khiến ta nghĩ tới bản thân mình, nếu như trước đây không phải có gia gia vẫn luôn chăm sóc cho ta, liệu có khi nào ta cũng lâm vào kết cục như Đinh Thiến không?"
"Sẽ không." Hạ Chí trả lời ngay.
"Sao ngươi biết?" Thu Đồng hỏi ngược lại.
"Bởi vì ngươi còn có ta." Hạ Chí cười xán lạn.
"Ngươi có thể đứng đắn một chút không?" Thu Đồng có chút cạn lời, "Trước đây ta vốn không quen biết ngươi."
"Đồng Đồng, số mệnh đã sắp đặt ta tới bảo vệ ngươi, nếu như trước đây không có người khác bảo vệ ngươi, đương nhiên ta sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc, "Nếu không, sao sau khi gia gia ngươi qua đời, ta lại có thể lập tức xuất hiện được?"
Hạ Chí dừng lại một chút, sau đó có vẻ hơi xúc động: "Đồng Đồng, đây là vận mệnh, ta nhất định phải làm thiên sứ bảo vệ ngươi... Ừm, không đúng, hình như trên bản chất, thiên sứ là người chim, cái kia… ta vẫn nên làm thần hộ mệnh của ngươi thì hơn."
Nói đến đây, Hạ Chí lại dừng lại một chút, sau đó gật đầu: "Không sai, ta là thần hộ mệnh của Đồng Đồng, ta chính là thần."
"Ngươi là bệnh thần kinh!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, lúc trước khi xử lý chuyện của Đinh Thiến, gia hỏa này còn rất đứng đắn đây, thế mà hiện tại hắn đã bắt đầu mắc bệnh.
"Đồng Đồng, không nên kỳ thị người bị thần kinh, bởi bệnh thần kinh còn nhiều hơn thần hai chữ, khẳng định còn lợi hại hơn thần." Hạ Chí cười hì hì nói.
"Không nói nhảm với ngươi... Ai ya, lại trời mưa!" Đột nhiên Thu Đồng cảm thấy trên mặt chợt lạnh, "Chúng ta mau trở về đi thôi."
"Không cần, ta mang dù." Hạ Chí như làm ảo thuật, trên tay nhiều thêm một cây dù.
Bung dù, che cho Thu Đồng, Hạ Chí bày ra vẻ cảm khái: "Rốt cục cũng có thể cùng tản bộ dưới mưa với Đồng Đồng."
Thu Đồng không nhịn được lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, gia hỏa này cả ngày chỉ nghĩ toàn thứ lung tung.
"Đồng Đồng, nếu không bây giờ chúng ta lên kế hoạch trước cho hành trình tuần trăng mật của chúng ta đi?" Hạ Chí lại mở miệng nói.
"Ta có nói muốn kết hôn với ngươi sao?" Thu Đồng tức giận nói.
"À, là lỗi của ta, chúng ta nên lên kế hoạch về hôn lễ trước." Hạ Chí lập tức sửa lời.