Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 513 - Chương 512: Ta Là Thần Thủ Hộ Của Đồng Đồng (2)

Chưa xác định
Chương 512: Ta là thần thủ hộ của Đồng Đồng (2)

Thu Đồng dứt khoát lười quan tâm tới Hạ Chí, nàng chỉ chậm rãi bước đi trên bờ biển, đón gió biển thổi tới, nhìn mưa phùn ngoài trời, thật ra nàng chỉ muốn đến đây giải sầu một chút.

Mà Hạ Chí rốt cục cũng không nói thêm gì nữa, cứ vai sóng vai với Thu Đồng như vậy, an tĩnh cùng đi.

Mưa phùn tung bay, rơi xuống mặt biển, sương mù bốc lên, biển trời đụng nhau, mà trên bờ biển, một đôi nam nữ trẻ tuổi cứ lẳng lặng bước tới như vậy, hình tượng này có chút ấm áp, duy mỹ.

Đối với những cặp đôi thích ngày mưa, bước chậm trong mưa là chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng nếu một người đang dầm mưa, hơn nữa lại là dầm mưa một mình, vậy đây tuyệt đối không thể tính là lãng mạn, mà là chật vật.

Ở trung tâm thành phố, Thu Tử Khang mới vừa đi ra từ một tòa nhà lớn, lúc này lại có vẻ rất chật vật.

Thật ra vẻ ngoài của Thu Tử Khang cũng không tệ chút nào, có thể miễn cưỡng xứng với hai chữ đẹp trai, trong quá khứ, Thu Tử Khang vẫn cảm thấy hắn ta rất được nữ nhân hoan nghênh là vì hắn ta đẹp trai, nhưng bây giờ Thu Tử Khang đã biết, đây chẳng qua chỉ là ảo giác của hắn ta.

Bởi vì hiện tại, trong số những người hắn ta từng quen biết, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân đều không có hứng thú với hắn ta, ừm, thậm chí một tên đồng tính trước đây đã từng có hứng thú với hắn ta, hiện tại cũng không chơi với hắn ta.

Xét đến cùng, tất cả chỉ là vì hiện tại hắn ta không có tiền. Ừm, có lẽ mấy chữ không có tiền này còn chưa đủ để hình dung quẫn cảnh của Thu Tử Khang, nói cho đúng, hiện tại Thu Tử Khang rất nghèo, nghèo tới sắp không có cơm ăn.

Hiện tại Thu Tử Khang chỉ có một chỗ ở, là căn biệt thự dành riêng cho Thu Đồng, hắn ta có thể ở, nhưng cũng chỉ có thể ở, hắn ta không thể cho thuê những căn phòng thừa để kiếm tiền, cũng không thể bán bất kỳ của cải gì trong biệt thự lấy tiền mặt, đây đều là chuyện Hàn Tiếu đã thông báo cho Thu Tử Khang. Về phần những thứ không thuộc về Thu Đồng, đều đã bị mẹ kế từng có “quan hệ” với hắn ta lấy đi.

Tất cả thẻ tín dụng đều bị ngân hàng đông kết, không cách nào tiếp tục cà thẻ. Hiện tại tất cả tiền bạc của Thu Tử Khang lại có thể là mấy trăm tệ thỉnh thoảng hắn ta không cẩn thận nhét vào bộ y phục nào đó mà quên lấy ra!

Đối với Thu Tử Khang, điều đáng mừng duy nhất là trong vòng mấy ngày ngắn ngủi này, hắn ta đã hiểu được tình trạng hiện tại của mình, sau đó hắn ta đã tiếp nhận sự thực, hắn ta biết không một ai có thể giúp hắn ta, cho nên hắn ta quyết định đi tìm việc.

Vấn đề nằm ở chỗ, tuy Thu Tử Khang đã học đại học, nhưng lúc lên đại học hắn ta vốn không học nghiêm túc. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Thu Tử Khang là một tên củi mục từ đầu tới đuôi, cái gì cũng không biết, điều này cũng dẫn đến lúc hắn ta đi tìm việc làm lại liên tục vấp phải trắc trở. Vừa rồi hắn ta đi phỏng vấn, không tới một phút đồng hồ, hắn ta đã trực tiếp bị giám khảo phỏng vấn đánh rớt.

Nước mưa lạnh như băng trực tiếp rơi lên trên mặt Thu Tử Khang, trong lòng Thu Tử Khang nổi lên từng cơn ớn lạnh, hắn ta đã bắt đầu ý thức được hắn ta muốn tìm việc cũng không dễ dàng.

Thu Tử Khang hoảng hốt, trong hơn hai mươi năm qua, hắn ta vẫn sống cuộc sống rất không tệ, có thể nói là cơm ngon áo đẹp, muốn tiền có tiền, muốn nữ nhân có nữ nhân, thậm chí hắn ta còn từng dính chung một chỗ với mẹ kế của mình. Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn ta lại lâm vào cảnh sinh tồn gian nan, điều này khiến hắn ta mất lòng tin với tương lai của mình.

A!

Một tiếng hừ đau truyền đến, đột nhiên Thu Tử Khang cảm thấy mình đã đập trúng cái gì đó. Ngẩng đầu, hắn ta lập tức thấy một nữ nhân, còn có, một nắm đấm cực lớn.

"Thảo, con mẹ ngươi muốn chết sao? Ngay cả lão bà ta mà ngươi cũng dám sàm sỡ?" Giọng nói giận dữ truyền đến, Thu Tử Khang còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã truyền đến cảm giác đau nhức.

Mà đây cũng chưa phải kết thúc, nam nhân vừa tức giận mắng vừa quyền đấm cước đá Thu Tử Khang, mà Thu Tử Khang thậm chí còn không có lực phản kháng. Rất nhanh hắn ta đã ngã trên mặt đất, thậm chí hắn ta còn không cách nào thấy rõ là ai đang đánh hắn ta, hắn ta chỉ có thể hiểu được đại khái, hẳn ban nãy hắn ta không cẩn thận đụng trúng một nữ nhân, mà bây giờ, nam nhân của nữ nhân này đang đánh hắn ta.

"Lão công, thôi bỏ đi, đi nhanh thôi, bên kia có cảnh sát tới." Mấy phút đồng hồ sau, khi Thu Tử Khang nghe được những lời này của nữ nhân, cơ thể hắn lại trúng một cước nặng nề, sau đó, lần ấu đả này mới xem như kết thúc.

Bên tai truyền đến đủ loại tạp âm, không ít người đang vây xem, chỉ trỏ, mà Thu Tử Khang cũng dùng đủ ba phút đồng hồ mới có thể ngồi từ dưới đất dậy. Mà thấy hắn ta ngồi dậy, đám người vây xem cũng nhanh chóng tản đi.

Cảnh sát cũng không tới đây, xa xa chỉ có một cảnh sát giao thông, mà cảnh sát giao thông cũng không định tới xem, không biết hắn ta không phát hiện ra chuyện bên này hay hắn ta không muốn quản chuyện bên này.

"Con mẹ nó chứ, sao đột nhiên lại trở nên thảm như vậy?" Thu Tử Khang tự lẩm bẩm, mà lúc lẩm bẩm hắn ta lại phát hiện ngay cả miệng mồm cũng đau nhức, hiển nhiên, miệng hắn ta cũng trúng vài đòn.

"Có phải ngươi cảm thấy thế giới này rất không công bằng?" Một giọng trầm thấp đột nhiên truyền vào trong tai Thu Tử Khang, "Thu Đồng có được tài sản trăm ức, phong quang vô hạn, mà ngươi, thân là đệ đệ nàng, lại như một con chó nhà có tang, điều này rất không công bằng, đúng không?"

Thu Tử Khang ngẩng đầu, lập tức thấy được một nam nhân trung niên đeo kính râm, mà hắn ta có thể khẳng định, bản thân mình không nhận ra nam nhân này.

"Ngươi là ai?" Thu Tử Khang hơi bất mãn hỏi.

"Ta là ai không quan trọng." Giọng điệu của nam nhân đeo kính râm vẫn trầm thấp như cũ, "Quan trọng là ngươi có muốn thay đổi thế giới không công bằng này không?"

Bình Luận (0)
Comment