"Rốt cục ngươi muốn nói điều gì?" Thu Tử Khang nhìn nam tử đeo kính râm, hơi không kiên nhẫn, còn thay đổi thế giới đâu, hiện tại hắn ta chỉ muốn thay đổi cuộc sống một chút, hắn ta sắp không thể sống nổi rồi.
"Ta muốn nói, ngươi đáng được sống cuộc sống tốt hơn." Nam tử đeo kính râm chậm rãi nói: "Thu gia các ngươi gia sản trăm ức, vốn nên có một phần dành riêng cho ngươi, ngươi nên lấy lại thứ thuộc về ngươi."
"Phụ thân ta cũng nghĩ như vậy, sau đó hắn đã chết." Thu Tử Khang tức giận nói: "Đừng đến nói mấy lời nhảm nhí vô dụng này với ta, ta còn muốn đi kiếm việc làm!"
Thu Tử Khang đã từ dưới đất bò dậy, nói xong hắn lại muốn rời đi.
"Ta nghĩ ngươi nên biết, nếu Thu Đồng chết đi, tài sản của nàng vẫn sẽ thuộc về ngươi." Giọng nói trầm thấp của nam tử đeo kính râm truyền vào trong tai Thu Tử Khang.
Thu Tử Khang bỗng rống lên với nam tử đeo kính râm: "Lão tử không phải loại mất nhân tính như ngươi nghĩ!"
"Thu tiên sinh, thật ra ta cũng không cần ngươi làm gì." Nam tử đeo kính râm cười nhạt một tiếng, "Ta chỉ muốn nói trước với ngươi một tiếng, không cần cảm ơn."
"Ngươi có ý gì?" Thu Tử Khang nhất thời cảm thấy không rõ, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác không ổn.
"Quẫn cảnh của ngươi rất nhanh sẽ trôi qua." Nam tử đeo kính râm không nhanh không chậm nói: "Ngươi cũng chẳng mấy chốc nữa sẽ trở thành phú hào trăm ức mới."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì Thu Đồng?" Thu Tử Khang lập tức hiểu ra.
"Thu tiên sinh, chúng ta còn sẽ gặp mặt." Nam tử đeo kính râm lưu lại những lời này, sau đó quay đầu rời đi.
"Này, ngươi chờ một chút, ngươi nói rõ mọi chuyện cho ta..." Thu Tử Khang có ý đồ đuổi theo nam tử đeo kính râm, chỉ có điều hắn ta mới đi được hai bước đã đau đến nhe răng trợn mắt, không tự chủ được ngừng lại.
Mà chỉ vừa dừng lại một chút như vậy, nam tử đeo kính râm đã biến mất trong tầm mắt của hắn ta.
Vẻ mặt Thu Tử Khang tràn đầy hoang mang, hắn ta có thể hiểu ý của nam tử đeo kính râm, nếu không nằm ngoài dự liệu, nam tử đeo kính râm kia đang tìm người đối phó với Thu Đồng, hơn phân nửa là giống như phụ thân hắn ta Thu Thiên Lương, tìm sát thủ muốn giết Thu Đồng.
Nhưng vấn đề là, sao phải nói những chuyện này với hắn ta? Liệu có phải trong chuyện này còn âm mưu nào khác?
Càng khiến Thu Tử Khang cảm thấy xoắn xuýt là hắn ta có nên nói cho Thu Đồng biết chuyện có người muốn giết nàng không?
Cục cảnh sát thành phố, trong văn phòng, Hạ Mạt đang gọi điện thoại.
"Tình huống của Hà Bân vẫn như cũ, vừa tỉnh dậy đã tìm mọi cách tự sát, chuyện tự sát đã thành suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn ta." Đầu bên kia điện thoại lại chính là Tequila, nàng đang ở trong bệnh viện.
Dừng một chút, Tequila tiếp tục nói: "Ta vẫn muốn thử biện pháp của ta một chút."
"Nguy hiểm lắm không?" Hạ Mạt hỏi.
"Hà Bân chỉ là người thường, cho nên với ta, thật ra nguy hiểm cũng không lớn, chỉ là cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng thử, vì thế ta không cách nào bảo đảm. Nói một cách tương đối, hẳn nguy hiểm với Hà Bân sẽ hơi lớn, không thể bài trừ khả năng sẽ biến hắn ta thành ngu si." Tequila trả lời.
Suy nghĩ một chút, Tequila lại bổ sung: "Dựa vào tình huống hiện tại của Hà Bân, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể đưa vào bệnh viện tâm thần, hơn nữa, trừ phi trói chặt hắn ta mãi, nếu không hắn ta nhất định sẽ tự sát thành công. Ta cảm thấy, cho dù gặp phải kết quả xấu nhất, khiến hắn ta biến thành kẻ ngu si, cũng tốt hơn nhiều so với chết đi."
"Nếu vậy, vậy ngươi cứ làm đi." Hạ Mạt cũng rất dứt khoát, mà nàng nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Hạ Mạt lại nhìn hư không cách đó không xa, giọng điệu lạnh băng: "Ngươi cảm thấy ẩn thân trước mặt ta có ích gì?"
Một nữ nhân mặc áo da bó sát màu đen đột nhiên xuất hiện, chính là một trong bốn thuộc hạ của Bắc Phong.
"Ngươi là Mị?" Nữ nhân mặc đồ da nhìn Hạ Mạt, trong ánh mắt mơ hồ có một chút ghen tị, vóc người của nữ nhân tên Mị này cũng quá tốt đi.
"Ngươi muốn thay thế ta?" Hạ Mạt nhìn nữ nhân mặc đồ da, giọng điệu lạnh băng, "Chỉ dựa vào năng lực ẩn thân bất nhập lưu của ngươi, xứng sao?"
"Mị, đừng tưởng thuật ẩn thân của ngươi rất lợi hại..." Nữ nhân mặc đồ da cười lạnh một tiếng, nhưng ả còn chưa dứt lời đã ngậm miệng lại, bởi vì đột nhiên Hạ Mạt biến mất.
Biến mất cũng không phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ nữ nhân mặc đồ da này vốn không biết Hạ Mạt đang ở đâu.
Sắc mặt của nữ nhân mặc đồ da hơi khó coi, mà một giây sau, ả cũng lần nữa biến mất, nếu Hạ Mạt đã ẩn thân, vậy ả cũng có thể ẩn thân, nếu không, ả cũng quá thua thiệt.
A...
Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, nữ nhân mặc đồ da vừa ẩn thân đột nhiên hiện thân, trên người ả lại nhiều hơn một vật, đó là một thanh trường đao, mà thanh trường đao này đâm vào từ trước ngực nữ nhân mặc đồ da, lại hiện ra sau lưng ả, rõ là trực tiếp đâm xuyên qua người ả!
Lúc này Hạ Mạt cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ nhân mặc đồ da, mà chuôi đao lại nằm trong tay Hạ Mạt.
"Vì… vì sao... có thể như vậy..." Trên mặt nữ nhân mặc đồ da tràn đầy thống khổ, trong mắt lại đầy khó có thể tin, ả không nghĩ ra, đều là người có năng lực ẩn thân, vì sao ở trước mặt Hạ Mạt, ả lại không chịu nổi một kích như thế?
"Thuật ẩn thân của ngươi chỉ là để người khác không nhìn thấy ngươi." Giọng điệu của Hạ Mạt lạnh băng, "Mà ta thì lại vì sáp nhập vào thế giới này!"
Nói xong câu đó, Hạ Mạt lại đột nhiên rút trường đao ra, hào quang trong mắt nữ nhân mặc đồ da nhanh chóng trôi đi, đồng thời ả cũng ngã trên mặt đất, nhưng ả còn chưa thật sự ngã xuống, đột nhiên ả tan biến không còn dấu tích, mà cùng biến mất theo ả còn có Hạ Mạt.