Không được nửa giờ, Hạ Mạt lại đột ngột xuất hiện trong phòng làm việc, ngồi ở bên làm việc bàn nhìn máy vi tính như không có chuyện gì xảy ra, tựa như nàng chưa từng rời khỏi nơi này vậy. Mà trong văn phòng này cũng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bờ biển, mưa dần dần lớn hơn.
"Trời mưa lớn rồi, chúng ta trở về đi thôi?" Thu Đồng dừng bước lại, mở miệng đề nghị.
"Đồng Đồng, mặc kệ mưa lớn tới cỡ nào, ta cũng có thể che mưa chắn gió cho ngươi." Hạ Chí nói rất chân thành.
Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, gần đây nàng đã bắt đầu quen chuyện liếc mắt xem thường Hạ Chí, mặc dù lời của người này rất dễ nghe, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn nói ra những lời này không đúng lúc chút nào. Nếu vào bầu không khí tương đối đặc biệt hạ nào đó hắn lại nói ra những lời này, hẳn sẽ rất lãng mạn, đáng tiếc là hiện tại nàng có cố thế nào cũng không cảm lãng mạn.
"Có phải ngươi cứ muốn làm ướt y phục của ta mới vui vẻ?" Thu Đồng tức giận nói.
"Đồng Đồng, có ta ở đây, chắc chắn y phục của ngươi sẽ không ướt nhẹp..." Hạ Chí nói đến đây lại đột nhiên ngừng lại, dùng một loại ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn Thu Đồng.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?" Thu Đồng luôn cảm thấy ánh mắt này của Hạ Chí rất không đúng.
"Đồng Đồng, đột nhiên ta nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ngươi có thể có vấn đề gì nghiêm túc?" Hiển nhiên Thu Đồng không tin.
"Đồng Đồng, vấn đề này thực sự rất nghiêm túc." Hạ Chí bày ra vẻ trịnh trọng hiếm thấy.
"Rốt cuộc là vấn đề gì?" Cuối cùng Thu Đồng cũng không nhịn được hỏi.
"Đồng Đồng, y phục của ngươi được làm từ chất liệu gì vậy? Nếu làm ướt, nó có dán chặt trên người không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
Thu Đồng lập tức giận không chỗ phát tiết, hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Lưu manh!"
"Đồng Đồng, ta chỉ là người rất hiếu học mà thôi, tuy ta là lão sư, nhưng ta vẫn phải học tập liên tục." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội.
"Này, ta muốn quay về trường học, ngươi không muốn về ta chỉ có trở về một mình!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, lưu manh chết bầm này không phải là muốn nhìn thấy nàng ướt nhẹp hoặc gì đó sao?
Ghê tởm nhất là cho dù hắn muốn nhìn thật, cũng không thể nói ra như vậy, đúng không? Rõ ràng còn hỏi y phục của nàng được làm từ chất liệu gì!
"Ừm, Đồng Đồng mặc áo khoác, cho dù có ướt hẳn cũng sẽ không dính sát người." Hạ Chí bày ra vẻ lầm bầm lầu bầu.
Thu Đồng dứt khoát lười quan tâm Hạ Chí, trực tiếp xoay người rời đi, một bộ muốn đơn độc đội mưa rời đi.
Nhưng rất hiển nhiên, Hạ Chí sẽ không để nàng bị ướt mưa thật, vì thế, tuy Thu Đồng cứ đi về phía trước, nhưng Hạ Chí vẫn sóng vai đi cùng một chỗ với nàng, mà cây dù cũng vẫn luôn che trên đầu nàng.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, đợi khi Hạ Chí và Thu Đồng trở lại cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật đã là mưa xối xả chân chính.
"A?" Thu Đồng lại đột nhiên nhíu mày.
"Đồng Đồng, làm sao vậy?" Hạ Chí hỏi.
"Thấy một người mới vừa lên xe buýt, khá quen, hình như là..." Thu Đồng cau chân mày, "Hình như là Thu Tử Khang."
"À, Đồng Đồng, hẳn ngươi đã nhìn lầm rồi." Hạ Chí lập tức nói.
"Ta cũng cảm thấy vậy, Thu Tử Khang rất khó có khả năng xuất hiện ở nơi này, cũng không có khả năng ngồi xe buýt." Thu Đồng gật đầu, "Quên đi, chúng ta đi vào trước đi."
Thu Đồng cho rằng mình nhìn lầm rồi, vì thế cũng không tiếp tục xen vào chuyện này nữa, trực tiếp đi vào cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Đồng Đồng, ta nói chuyện với người què một chút, ngươi đi vào trước đi." Hạ Chí đưa dù cho Thu Đồng.
Thu Đồng cũng không nói gì nhiều, nhận lấy cây dù, tiếp tục đi vào bên trong.
Đợi khi Thu Đồng biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Chí lại đi vào phòng bảo vệ.
"Thu Tử Khang tới làm gì?" Hạ Chí trực tiếp hỏi.
Hiển nhiên Thu Đồng cũng không nhìn lầm, thật ra Hạ Chí cũng biết Thu Tử Khang đã tới.
"Hắn ta nói, có thể có người muốn giết Thu Đồng." Đương nhiên người què sẽ không giấu giếm, "Về phần hắn ta nói thật hay giả, ta không thể xác định được."
Người què thuật lại chuyện mà Thu Tử Khang đã nói, mà những lời Thu Tử Khang đã nói cũng là nội dung đoạn đối thoại của hắn ta với nam tử đeo kính râm kia. Hiển nhiên, sau khi bối rối, cuối cùng Thu Tử Khang vẫn quyết định nhắc nhở Thu Đồng một chút.
Không thể không nói, tuy Thu Tử Khang rất phế, có thể nói không được mặt nào tốt, nhưng nếu so sánh với phụ thân hắn ta Thu Thiên Lương, đúng là hắn ta tốt hơn rất nhiều.
Nói đơn giản, chí ít Thu Tử Khang còn có chút nhân tính, mà Thu Thiên Lương lại thật sự là vô nhân tính.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân hiện tại Thu Tử Khang còn sống, mà Thu Thiên Lương đã chết.
"Hai ngày nay hình như có hơi nhiều chuyện xảy ra." Lúc này người què còn nói thêm.
"Có ít người, hẳn sẽ không an phận." Hạ Chí thản nhiên nói: "Trừ phi bọn hắn chết."
"Người không an phận sẽ vẫn xuất hiện, không thể chết hết được." Người què chậm rãi nói.
"Ừm, nếu thật sự có người muốn giết Đồng Đồng, ta sẽ khiến người này chết trước." Hạ Chí không nhanh không chậm hỏi: "Chẳng qua, vấn đề duy nhất là, dường như hiện tại cũng không có người nào muốn giết Đồng Đồng."
"Thu Tử Khang đang nói xạo?" Người què nhíu mày.
"Có thể chuyện này cũng không đơn giản như vậy." Hạ Chí lắc đầu, "Chẳng qua cũng không sao, ta sẽ biết rõ."
Hạ Chí còn chưa dứt lời, di động lại đột nhiên đổ chuông, mà từ tiếng chuông có thể nghe ra, là Thu Đồng gọi điện thoại tới.
"Ừm, Đồng Đồng nhớ ta, ta đi tới phòng làm việc của nàng trước." Hạ Chí cũng không nghe máy, rất nhanh đã trực tiếp xuất hiện ở cửa phòng làm việc của Thu Đồng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đáng tiếc, Thu Đồng cũng không ở trong phòng làm việc.
Vì vậy, Hạ Chí vẫn phải nhận điện thoại: "Honey, ngươi đang ở đâu nghĩ tới ta vậy?"