Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 544 - Chương 543: Người Trong Thành Các Ngươi Thật Không Biết Chơi (1)

Chưa xác định
Chương 543: Người trong thành các ngươi thật không biết chơi (1)

Giọng nói yếu ớt này là của Liễu Huy, hiển nhiên, cứ việc Liễu Huy cảm thấy Hạ Chí là một thần nhân, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy lần này Hạ Chí gây chuyện lớn rồi.

"Muốn nếm thử cảm giác đánh người không?" Hạ Chí lại nhìn về phía Liễu Huy.

"Anh em, ở đây thực sự không thể đánh nhau." Liễu Huy vội vàng nói.

"Xem ra ngươi không muốn đánh người." Hạ Chí nói xong lại nhìn về phía Hàn Tiếu, "Hàn đại luật sư, ngươi thật không muốn đánh hắn ta một trận?"

"Ta là luật sư, động khẩu không động thủ." Hàn Tiếu cảm thấy cạn lời, thật ra nàng thật sự muốn đánh Cát Vân Hạc một trận, tên gia hỏa kia đang cười đến đắc ý nhiệt tình, thật sự cần ăn đòn.

Chẳng qua, nàng không chỉ là luật sư, còn là nữ nhân, ra tay đánh người có vẻ không tốt lắm.

"Hạ Chí, ngươi biết cái gì gọi là muốn chết không? Hành động này của ngươi gọi là muốn chết, ngươi có biết đây là nơi nào... Bốp!" Bên kia, Cát Vân Hạc còn đang rất đắc ý kêu gào, chỉ là lần này, hắn ta còn chưa dứt lời đã bị tiếng bạt tai thanh thúy ngắt lời.

"Vẫn chỉ có thể để ta đích thân ra tay." Hạ Chí lẩm bẩm, mà Hàn Tiếu và Liễu Huy cũng thấy rõ ràng, Hạ Chí vừa tát Cát Vân Hạc một bạt tai.

"Tốt, rất tốt!" Cát Vân Hạc lại càng thêm phấn khởi, "Họ Hạ, ta đã thấy kết quả bi thảm của ngươi..."

Bốp!

Hạ Chí lại tát Cát Vân Hạc một bạt tai, sau đó rất rất nghiêm túc hỏi: "Ngươi thực sự không muốn hoàn thủ sao?"

"Họ Hạ, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không..." Cát Vân Hạc bị tát hai bạt tai, rốt cục cũng có chút tức giận lên.

Bốp!

"Biết, ta đang đánh mặt." Hạ Chí lười biếng nói: "Xem ra ngươi thật không muốn hoàn thủ, việc này cũng quá không có gì vui."

"Anh em, hay là thôi đi?" Liễu Huy ở đó hơi bất an, ở Giang Thành, thật ra người thường không biết sự lợi hại của Vọng Giang Lâu, nhưng gia tộc của Liễu Huy cũng có thể tính là có số má ở Giang Thành, cho nên hắn ta cũng hiểu đủ rõ về nơi này.

Không phải chưa từng có người nào động tay động chân ở nơi này, nhưng cho tới bây giờ chưa có ai có kết cục tốt, mà ở Vọng Giang Lâu đã như có quy củ, cho dù là hợp pháp hay bất hợp pháp, đều không thể động thủ trong Vọng Giang Lâu.

"Ôi, người trong thành các ngươi thật không biết chơi." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối, "Tuy nhàm chán, nhưng ta vẫn muốn chơi một chút."

Bốp bốp.

Lại là hai cái tát đánh thẳng lên mặt Cát Vân Hạc.

"Vọng Giang Lâu không phải nơi ngươi có thể chơi đùa!" Một giọng lạnh lùng đúng lúc truyền đến, một thiếu phụ mặc sườn xám xuất hiện ở cửa, mà phía sau nàng còn có hai người vạm vỡ.

"Không có nơi nào ta không thể chơi, chỉ có nơi ta không muốn chơi." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, sau đó lại thuận tay tát cho Cát Vân Hạc hai tát, "Xem đi, ta vẫn còn đang chơi đây."

"Từ xưa tới nay chưa có ai dám kiêu ngạo ở Vọng Giang Lâu của chúng ta như vậy!" Trên mặt thiếu phụ mặc sườn xám đã có phẫn nộ rất rõ ràng, "Kiều lão bản kêu ngươi lập tức đi gặp hắn ta!"

"À, không có hứng thú." Hạ Chí lười biếng nói một câu, sau đó lại quạt Cát Vân Hạc một tát, tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Cát Vân Hạc, "Ngươi không cười nữa sao?"

Đúng là Cát Vân Hạc không cười nữa, bất luận là ai bị tát tới hai bên mặt đều sưng phồng lên, còn rụng một cái răng, sợ rằng đều không cách nào bật cười.

"Họ Hạ, Kiều lão bản nhất định sẽ xử lý công bằng." Cát Vân Hạc cắn răng nói.

"Mang hắn ta đi!" Lúc này, thiếu phụ mặc sườn xám quát lạnh một tiếng, mà hai đại hán phía sau nàng cũng lập tức đánh về phía Hạ Chí.

Động tác của hai đại hán này rất mạnh, mà bọn hắn vừa ra tay đã có vẻ không giống vệ sĩ bình thường, người sáng suốt vừa nhìn đã có thể nhìn ra hai người này là người luyện võ, bất luận là luyện bằng cách nào, ít nhất cũng là người từng luyện công phu chân chính.

"Anh em cẩn thận!" Liễu Huy không nhịn được kêu lên một tiếng, hai đại hán này đều là bảo vệ trong Vọng Giang Lâu, mà hắn ta nghe nói bảo vệ nơi này đều là người biết công phu thật, tương đối lợi hại.

Chỉ có điều Liễu Huy lập tức phát hiện, lo lắng của mình có chút dư thừa, bởi hắn ta mới vừa hô lên lời này, hai bảo vệ kia đã bay ngược ra sau, nặng nề ngã trên mặt đất, trực tiếp hôn mê.

"Nói cho Kiều lão bản của ngươi biết, muốn gặp ta thì tự mình tới." Hạ Chí nhìn thiếu phụ sườn xám, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.

Một giây sau, Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía Cát Vân Hạc: "Đúng rồi, có phải ngươi nên ký hợp đồng không?"

"Họ Hạ, ngươi đang tìm chết..." Cát Vân Hạc cắn răng.

Bốp bốp!

Hạ Chí rất dứt khoát lại quạt Cát Vân Hạc hai tát: "Thật ra ngươi có ký hay không hợp đồng ta cũng sẽ đánh ngươi."

"Anh em, ngươi… ngay cả bảo vệ Vọng Giang Lâu ngươi cũng đánh?" Liễu Huy lại có chút bận tâm, "Ta nói này anh em, hiện tại thực sự lớn chuyện rồi, nếu như ngươi chỉ đánh tên gia hỏa này, nói không chừng ta còn có thể tìm chút quan hệ hỗ trợ, nhưng hiện tại, ta thực sự không thể ra sức."

"Việc nhỏ mà thôi, không nên ngạc nhiên." Hạ Chí đưa mắt nhìn Liễu Huy, "Một Vọng Giang Lâu nho nhỏ mà thôi, ta có thể san bằng nơi này bất cứ lúc nào."

San bằng Vọng Giang Lâu?

Liễu Huy có chút há hốc mồm, giọng điệu của người anh em này thật lớn, toàn bộ Giang Thành, dường như hiện nay còn chưa có người nào dám nói có thể san bằng Vọng Giang Lâu.

"Giọng điệu của các hạ thật lớn." Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp truyền đến, mà theo giọng nói này, nơi cửa xuất hiện một nam tử trung niên.

"Kiều lão bản, thật ra chuyện có chút hiểu lầm..." Liễu Huy thấy nam tử trung niên, gấp gáp mở miệng nói.

"Liễu Huy, Liễu gia các ngươi cũng muốn tham dự vào chuyện này sao?" Nam tử trung niên lạnh lùng nhìn Liễu Huy.

Bình Luận (0)
Comment