Tối hôm qua sau khi Phương Chính lấy lời khai ở cục cảnh sát, cảm thấy trong người còn có chút khó chịu, thế là sau đó hắn ta lại tới bệnh viện.
"Hàn luật sư, ta chỉ muốn biết ngươi có quyền ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hay không, dù sao ngươi cũng chỉ là luật sư." Cát Vân Hạc chậm rãi nói.
"Trong chuyện này, ta được trao quyền toàn bộ, đương nhiên cũng có thể ký hợp đồng." Hàn Tiếu trực tiếp lấy một tờ giấy ủy quyền ra, "Cát tiên sinh, nếu ngươi không tin, có thể xem giấy ủy quyền của ta."
Cát Vân Hạc thật sự cầm lấy tờ giấy ủy quyền nhìn một chút, sau đó trên mặt lại lộ ra ý cười: "Rất tốt, vậy ta an tâm."
Đưa văn kiện trước mặt mình cho Hàn Tiếu, Cát Vân Hạc tiếp tục nói: "Như vậy Hàn luật sư, phiền ngươi ký phần hợp đồng này đi."
Hàn Tiếu tiếp nhận văn kiện, nhanh chóng nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt liền thay đổi: "Cát tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì? Lúc trong điện thoại chúng ta đã nói rõ, ngươi nhận một trăm vạn sau đó chuyển nhượng hai thành cổ phần công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ của ngươi, hiện tại ngươi lại muốn ta dùng giá trăm vạn chuyển nhượng bốn thành cổ phần cho các ngươi?"
"Hàn luật sư, lúc trong điện thoại ngươi cũng có nói, hiện tại khoa học kỹ thuật Người Gỗ đã không đáng một đồng, đã như vậy, ta dùng một trăm vạn mua xuống cổ phần của các ngươi cũng là vì muốn tốt cho các ngươi." Cát Vân Hạc không chút hoang mang nói.
"Cát tiên sinh, thương nhân phải tuân thủ thành tín, mà các ngươi lại nhiều lần bội ước, ta nghĩ, ta không còn gì phải thương lượng với các ngươi." Hàn Tiếu nói xong lại đứng lên, nàng mơ hồ cảm thấy nơi này là cạm bẫy, nàng nhất định phải nhanh chóng rời đi.
"Hàn luật sư, đúng là giữa chúng ta không còn gì để nói." Trên mặt Cát Vân Hạc lộ ra nụ cười tươi, chỉ có điều nụ cười này ít nhiều gì cũng có chút âm hiểm, "Ngươi chỉ cần ký tên là được."
"Gặp lại!" Hàn Tiếu lạnh lùng phun ra hai chữ, sau đó lại không nhịn được bổ sung, "Không, là không bao giờ gặp lại!"
Hàn Tiếu nói xong lại xoay người muốn đi, hiện tại rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, thực sự là vật tụ theo loài, người phân theo nhóm, mấy người sáng lập khoa học kỹ thuật Người Gỗ đều là cá mè một lứa!
Thế nhưng Hàn Tiếu lại phát hiện, nàng vốn không cách nào rời đi, bởi không biết từ lúc nào, đã có hai người vạm vỡ ngăn ở cửa. Hai đại hán này chắp tay sau đít, dựa vào trên cửa, ánh mắt ác liệt, khiến Hàn Tiếu còn cảm thấy không dám tiếp cận.
Hàn Tiếu vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại, mà bất luận là Cát Vân Hạc hay là hai người vạm vỡ kia đều không ngăn cản Hàn Tiếu, nhưng Hàn Tiếu lập tức biết nguyên nhân, bởi vì, ở chỗ này, di động vốn không hề có tín hiệu!
"Cát Vân Hạc, ngươi nên hiểu, hợp đồng bị ép ký là vô hiệu?" Hàn Tiếu xoay người nhìn Cát Vân Hạc, hít một hơi thật sâu, "Cho dù hiện tại ngươi có thể ép buộc ta ký hợp đồng, nhưng hợp đồng này vốn không có hiệu quả pháp luật!"
"Đã như vậy, vậy vì cái gì Hàn luật sư không thoải mái ký đi?" Cát Vân Hạc mỉm cười, "Yên tâm, chỉ cần ngươi ký hợp đồng, ta nhất định sẽ để ngươi rời đi."
Sắc mặt Hàn Tiếu có chút âm trầm, nàng biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, nàng không cảm thấy sau khi mình ký hợp đồng xong sẽ có thể thuận lợi rời đi thật, hơn nữa, cho dù có thể rời đi thật, nhưng nàng muốn chứng minh mình đã phải ký hợp đồng dưới tình huống bị ép buộc cũng không dễ dàng như vậy.
Nơi này là Giang Thành, đến lúc đó, quan tòa cũng sẽ được mở ra ở nơi này, mà lấy hành vi của đám người này đến xem, sợ rằng, có một số việc, thật không phải pháp luật có thể giải quyết.
"Gặp quỷ rồi, ta vốn nên đi cùng Hạ Chí mới đúng." Hàn Tiếu rất hối hận, nàng đã quyết định, sau này mặc kệ tới nơi nào nàng cũng phải tìm Thu Đồng mượn mấy vệ sĩ từ Long Đằng đi theo, nếu không lại gặp phải chuyện như hiện tại cũng quá phiền toái.
Nhưng đó cũng là chuyện sau này, hiện tại quan trọng nhất là nàng phải rời khỏi trà lâu này trước đã.
"Hàn luật sư, không nên kéo dài thời gian, ngươi không phải người Giang Thành, ngươi không biết Vọng Giang Lâu, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay, ngoại trừ ký hợp đồng rời khỏi nơi này, ngươi không còn lựa chọn nào khác." Trong giọng điệu của Cát Vân Hạc có đắc ý rất rõ ràng, "Đương nhiên, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi thực sự không cần lo lắng tới an toàn của mình, bởi vì trong Vọng Giang Lâu cấm đả thương người."
Thình thịch!
Lại đúng lúc này, một tiếng nổ vang truyền đến, hai đại hán đang đứng dựa lưng vào cửa bỗng nhào tới trước một cái, trực tiếp ngã gục, mà cánh cửa kia thì trực tiếp vỡ thành vài miếng.
"Cấm đả thương người?" Giọng nói lười biếng đúng lúc vang lên, "Nói như vậy, ta có thể đánh các ngươi nhưng các ngươi không thể đánh trả, như vậy há chẳng phải rất thú vị sao?"
"Hạ Chí, sao ngươi lại tới đây?" Lần đầu tiên Hàn Tiếu có cảm giác vui mừng khi thấy Hạ Chí, nàng vốn không hề nói cho hắn mình sẽ bàn chuyện ở đây.
"Hàn đại luật sư, muốn nếm thử cảm giác khi đánh người không?" Hạ Chí lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Ngươi cứ việc đánh người kia, hắn ta sẽ không dám đánh trả."
"Các ngươi lại dám ra tay ở chỗ này?" Cát Vân Hạc nhìn Hạ Chí, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ngay sau đó hắn ta lại bày ra vẻ hưng phấn, "Tốt, rất tốt, ngươi chính là tên Hạ Chí đã hại phần mềm của chúng ta bị phế đúng không? Lần này ngươi nhất định phải chết, ha ha ha..."
Cát Vân Hạc không nhịn được cười ha hả, mà đồng thời, sau lưng Hạ Chí cũng truyền tới một giọng nói yếu ớt: "Anh em, hình như ngươi đã gây ra họa thật rồi."