"Huy tử, ngươi nói nhăng gì đấy? Tỷ phu ngươi là người tốt." Liễu Linh hơi không vui.
"Tốt cái gì, vừa nhìn đã biết là người không thành thật." Rất hiển nhiên Liễu Huy có ý kiến rất lớn với bạn trai của tỷ tỷ.
"Tốt rồi, ta lười tranh với ngươi." Rõ ràng Liễu Linh rất không vui, "Nhanh lái xe đi, 9:30 ta còn phải đi họp."
Xe bắt đầu chuyển động, Liễu Huy vừa lái xe vừa hỏi Hạ Chí: "Anh em, mau nói cho ta nghe, rốt cuộc tỷ ta gặp phải phiền toái gì?"
"Không vội, tạm thời không chết người được." Hạ Chí hờ hững trả lời một câu.
Tạm thời không chết người được?
Liễu Huy vừa nghe vậy lại càng nóng nảy hơn, lời này há chẳng phải có nghĩa, có khả năng sẽ chết người?
"Ta nói này anh em, ngươi nói rõ hơn một chút đi, nói như vậy sẽ hù chết người." Liễu Huy thật sự vội vã.
"Không thể nói rõ ràng cho ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta sẽ xử lý."
"Hạ tiên sinh, đa tạ ngươi quan tâm, nhưng chuyện của ta, chính ta sẽ xử lý." Liễu Linh mở miệng nói, trong giọng nói đã có không vui rất rõ ràng, ban nãy nàng còn khá lịch sự với Hạ Chí, nhưng bây giờ, nàng lại cảm thấy Hạ Chí hơn phân nửa là một tên lừa gạt.
"Liễu tiểu thư, ngươi đã hiểu lầm, ta cũng không quan tâm tới ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Chỉ có điều phiền phức ngươi gặp được vừa lúc có liên quan tới chuyện ta cần xử lý mà thôi."
Không đợi Liễu Linh nói thêm gì, Hạ Chí tiếp tục nói: "Về phần ngươi có tin tưởng hay không, thật ra ta cũng không thèm để ý."
"Ách, ta nói này anh em, ngươi đừng nóng giận, tỷ của ta vốn là người như vậy..." Liễu Huy vội vàng mở miệng.
Hạ Chí lắc đầu: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ trần thuật sự thật."
Dừng một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Dừng xe đi."
"Ách, ngươi muốn xuống xe?" Liễu Huy ngẩn ngơ.
"Không, tỷ ngươi muốn xuống xe." Hạ Chí bình tĩnh nói.
"Không đúng, tỷ ta không định xuống xe ở chỗ này..." Liễu Huy có chút buồn bực.
Liễu Huy còn chưa nói hết lời, giọng nói của Liễu Linh đã truyền đến từ phía sau: "Huy tử, nhanh dừng xe, địa điểm họp mới vừa được thay đổi, là ở chỗ này."
"ĐM, anh em, ngươi thật đúng là thần nhân, sao ngươi biết?" Liễu Huy phanh xe, dừng bên lề, trên mặt lại chứa đầy sợ hãi thán phục, người anh em này hệt như có thể biết trước mọi chuyện vậy.
"Huy tử, ta đi họp trước, ngươi trở về sớm một chút." Liễu Linh mở cửa xuống xe, trước khi đi lại không nhịn được mà đưa mắt nhìn Hạ Chí, rốt cuộc vì sao người này có thể biết nàng muốn xuống xe ở đây?
Phải biết rằng, ban nãy nàng mới thu được tin nhắn sau đó mới biết địa điểm đã được thay đổi.
"Anh em, nói thật với ta, có phải phiền phức của tỷ ta thật sự có liên quan tới bạn trai của tỷ ta không?" Đợi sau khi Liễu Linh rời đi, Liễu Huy lại không nhịn được hỏi.
"Tỷ ngươi đã quen biết một số người không nên quen biết, về phần đó có phải tỷ phu tương lai của ngươi hay không, tạm thời ta cũng không thể xác định." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đi tới Vọng Giang Lâu đi, chờ ta xử lý xong chuyện ở đó sẽ tới xử lý chuyện có liên quan đến tỷ ngươi."
"Được, vậy ta cũng không hỏi nhiều nữa." Liễu Huy lại khởi động Mercedes, "Anh em, tỷ ta chưa từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của ngươi, có thể tỷ ta không quá tin tưởng ngươi, thế nhưng ta lại khác, ta tuyệt đối tin tưởng ngươi, ngươi thật sự rất trâu, ta lớn như vậy rồi nhưng chưa từng thấy người nào trâu hơn ngươi."
Hiển nhiên, Hạ Chí định nghĩa Liễu Huy thành kẻ nói nhiều không sai chút nào, dọc theo đường đi, gia hỏa này nói liên miên không ngừng, một phần là bày tỏ sự sùng bái với Hạ Chí, một phần khác lại đang giới thiệu tình cảnh của chính hắn ta.
Tuy trên cơ bản Hạ Chí lười tiếp lời hắn ta, chẳng qua lần này hắn cũng không ngăn cản Liễu Huy lắm lời, thì ra Liễu Huy vốn là người Giang Thành, hai mươi hai tuổi, vẫn còn là sinh viên, đang học nghiên cứu sinh ở thành phố Thanh Cảng, mà lần này hắn ta xin nghỉ về nhà là vì bạn trai của tỷ hắn, hắn ta nhận được tin tức tỷ tỷ đã có bạn trai, vậy mà hai người lại chuẩn bị kết hôn vào ngày Quốc Khánh, khiến hắn ta có chút bận tâm. Vì vậy hắn ta vội chạy trở về, nói muốn đích thân khảo sát tỷ phu.
Hiển nhiên, kết quả của lần khảo sát này là không hài lòng, hiện tại Liễu Huy không có chút thiện cảm nào với vị tỷ phu tương lai kia.
"Đúng rồi, anh em, ngươi tới Vọng Giang Lâu làm gì vậy? Ngươi quen biết Kiều Tuấn sao?" Rốt cục Liễu Huy cũng phát hiện Hạ Chí không có hứng thú quá lớn với chuyện của hắn ta, thế là hắn ta dời trọng tâm câu chuyện đến chuyện có liên quan tới Hạ Chí.
Vọng Giang Lâu là một trà lâu, nhưng cũng không phải trà lâu bình thường, trà ở nơi này tương đối đắt, người thường vốn không cách nào uống nổi, cho nên thật ra, trên cơ bản, người tới Vọng Giang Lâu đều không phải người bình thường.
Kiều Tuấn mà Liễu Huy nói chính là ông chủ của Vọng Giang Lâu, ở Giang Thành, Kiều Tuấn là đại nhân vật chân chính, bề ngoài hắn ta chỉ là ông chủ một trà lâu, nhưng hắc bạch lưỡng đạo Giang Thành, dù là công tử thủ phủ, thiên kim thị trưởng… đều khách khí với hắn ta.
Về phần rốt cuộc Kiều Tuấn có lai lịch thế nào, lại không ai biết được, mọi người chỉ biết ở Giang Thành, chỉ cần là chuyện Kiều Tuấn muốn giải quyết, không có chuyện nào hắn ta không thể giải quyết.
Lúc này, ở tầng hai Vọng Giang Lâu, trong một phòng trà có hai người đang ngồi, một người trong đó bất ngờ chính là Hàn Tiếu, mà một người khác là nam nhân tuổi còn trẻ, cũng chính là người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ, Cát Vân Hạc.
"Hàn luật sư, chỉ có một mình ngươi tới sao?" Vẻ mặt Cát Vân Hạc có chút kỳ lạ.
"Cát tiên sinh, nhờ phúc của Hồng tổng các ngươi, một vị luật sư khác của sở luật chúng ta còn đang ở lại trong bệnh viện, chỉ có thể để ta đến một mình." Trong giọng nói của Hàn Tiếu có châm chọc rất rõ ràng.