Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 541 - Chương 540: Một Trăm Vạn Hơi Nhiều (2)

Chưa xác định
Chương 540: Một trăm vạn hơi nhiều (2)

"Chuyện này rất đơn giản, nếu hắn ta nguyện ý bán với giá một trăm vạn, chúng ta có thể thuận tiện mua luôn." Hạ Chí lười biếng nói.

"Ách?" Hàn Tiếu cho là mình nghe lầm, "Một, một trăm vạn?"

"Một trăm vạn có hơi nhiều, chẳng qua coi như bố thí đi." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Này… được rồi, để ta hỏi Cát Vân Hạc thử trước." Hàn Tiếu có chút cạn lời, Hạ đại soái này ca đã hãm hại người thật sự sẽ hại tới chết, trước đó những người này dùng ba trăm vạn để mua lại bốn phần mười cổ phần của Quan Vũ đã quá đen, hiện tại Hạ Chí lại có thể dùng một trăm vạn để mua hai thành cổ phần.

Nhưng nghĩ lại một chút, nếu công ty thực sự kinh biến đến mức không đáng một đồng, dùng một trăm vạn để mua lại cổ phần đã có thể tính là giá cao, nhưng nếu Hạ Chí nguyện ý trả một trăm vạn để mua, vậy đã nói rõ, Hạ Chí còn có thể khiến công ty này khởi tử hồi sinh.

Nhưng Hàn Tiếu cảm thấy, dù thế nào đi nữa đối phương cũng không thể đồng ý bán cổ phần với giá một trăm vạn. Phải biết rằng, đây vốn là cổ phần có giá trị hơn trăm triệu, trước đó Cát Vân Hạc còn định giá một ức đây!

Cúp điện thoại, Hạ Chí đứng dậy, nhưng hắn không hề rời khỏi phòng ăn mà đi tới trước mặt một cái bàn khác ngồi xuống.

Cái bàn này cũng có một người đang ngồi ăn điểm tâm, một thiếu phụ không tới ba mươi tuổi, không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng khí chất không tầm thường, thoạt nhìn rất có phong tình.

"Nói cho nữ nhân kia, đừng sai người theo ta." Hạ Chí nhìn thiếu phụ này, giọng điệu hờ hững.

"Nhân Hoàng, Phượng Hoàng tiểu thư chỉ muốn ta xử lý một số việc vặt vãnh giúp ngươi..." Sắc mặt thiếu phụ biến đổi.

"Nàng không có tư cách giúp ta." Giọng điệu của Hạ Chí càng lạnh lùng hơn, "Không nên để ta lại nhìn thấy ngươi."

Nói xong câu đó, Hạ Chí đứng dậy, xoay người đi ra bên ngoài phòng ăn.

Sắc mặt thiếu phụ có chút trắng bệch, sau đó nàng vội vàng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Mới vừa đi ra khỏi khách sạn, điện thoại của Hạ Chí lại lần nữa đổ chuông, lần này, người gọi điện thoại tới vẫn là Hàn Tiếu.

"Cái kia… Hạ đại soái ca, ta thật phục ngươi, Cát Vân Hạc đồng ý bán ra với giá một trăm vạn." Lúc này Hàn Tiếu thực sự bội phục, vậy mà Cát Vân Hạc lại bán thật.

"Xem ra ta đã ra giá hơi cao." Hạ Chí lười biếng nói.

Gia hỏa này lại còn chê đắt?

Chẳng qua, thật ra Hàn Tiếu cũng cảm thấy đúng là đối phương đồng ý quá nhanh, chẳng lẽ bọn họ đã mua đắt thật?

"Vậy rốt cuộc chúng ta có mua hay không?" Hàn Tiếu chỉ đành tiếp tục hỏi, "Nếu mua, hiện tại ta đi ký hợp đồng."

"Đi ký hợp đồng đi." Hạ Chí trả lời: "Sớm ngày ký xong hợp đồng, ta cũng có thể trở về với Đồng Đồng."

"Vậy được rồi, chờ ta ký hợp đồng xong lại gọi điện thoại cho ngươi." Rất nhanh Hàn Tiếu đã cúp điện thoại, trong lòng lại đang nói thầm, không phải gia hỏa này đang ở bên cạnh Hạ Mạt sao? Hiện tại lại vội vã quay về?

Hiển nhiên, Hàn Tiếu cũng không biết Hạ Mạt đã rời khỏi Giang Thành, hơn nữa, cho dù Hạ Chí có nói Hạ Mạt đã rời khỏi, nàng cũng sẽ không tin.

"Hạ Chí? Người anh em, thật là ngươi? Thật trùng hợp, ngươi đang định đi đâu? Ta đưa ngươi đi, đến đến, mau lên xe!" Một chiếc Mercedes dừng lại ngay bên cạnh Hạ Chí, một cái đầu thò ra từ trong cửa sổ xe, vẻ mặt hưng phấn.

"Huy tử, chúng ta còn có việc đây." Một giọng nói hơi không vui cũng đồng thời truyền đến từ ghế sau xe, hiển nhiên đây là giọng của một nữ nhân, chỉ có điều từ bên ngoài không thể nhìn rõ rốt cuộc nàng trông dài ngắn thế nào.

"Tỷ, ngươi đừng vội, người anh em này chính là người ta đã nói với ngươi, là thần nhân ta đã gặp được trên máy bay, bạn gái của hắn là Thu Đồng, rất lợi hại!" Giọng nói hưng phấn này hệt như trời sinh đã dành riêng cho Liễu Huy Hạ Chí gặp được trên máy bay, mà hai người lại có thể đụng mặt nhau ở chỗ này, không thể không nói, thật có thể tính là hữu duyên.

Hạ Chí đưa mắt nhìn Liễu Huy, đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng một giây sau, hắn lại khẽ nhíu mày, liếc nhìn ghế sau một cái, sau đó hắn mở cửa xe, ngồi vào vị trí kế bên tài xế.

Đóng cửa lại, Hạ Chí nói với Liễu Huy: "Ta đi Vọng Giang Lâu."

"Vọng Giang Lâu?" Liễu Huy ngẩn ngơ, "Được, chẳng qua anh em, ta muốn đưa tỷ ta tới một chỗ trước, ngươi không vội chứ?"

"Không vội." Hạ Chí thản nhiên nói, sau đó nhìn về ghế sau, nơi đó có một nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đang ngồi. Nàng mặc một bộ đồ công sở, đeo một cặp mắt kính, gương mặt rất xinh đẹp, còn khiến người ta cảm thấy có mấy phần tài trí.

"Chào ngươi, Hạ tiên sinh, ta là Liễu Linh." Nữ nhân mỉm cười với Hạ Chí, "Cảm ơn ngươi đã giúp đệ đệ ta lúc trên máy bay."

"À, không cần cảm ơn, ta không giúp hắn ta." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta chỉ giải quyết phiền phức của mình mà thôi."

"Hạ tiên sinh, mặc kệ thế nào, ta vẫn phải cảm ơn ngươi." Liễu Linh lấy một tấm danh thiếp ra, đưa cho Hạ Chí, "Nếu như Hạ tiên sinh có chuyện gì cần giúp đỡ ở đây, có thể gọi điện thoại cho ta bất cứ lúc nào."

Hạ Chí tiếp nhận danh thiếp, nhìn thoáng qua, sau đó tiện tay nhét vào trong túi.

"Liễu tiểu thư, ta không có phiền toái." Hạ Chí lười biếng nói: "Ngược lại ngươi đã gặp phiền phức."

"Ta gặp phiền phức?" Liễu Linh hơi nhíu mày, "Hạ tiên sinh, có thể nói rõ một chút không?"

"Đúng vậy, ta nói này anh em, tỷ của ta đã chọc phải phiền toái gì?" Liễu Huy cũng có chút bận tâm, "Lẽ nào là vì bạn trai của tỷ ta? Ta nói này tỷ, ta đã nói bạn trai ngươi không đáng tin cậy, nhất định là hắn có vấn đề!"

Bình Luận (0)
Comment