Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 540 - Chương 539: Một Trăm Vạn Hơi Nhiều (1)

Chưa xác định
Chương 539: Một trăm vạn hơi nhiều (1)

"Đồng Đồng, ta không ở cùng với nàng, rất có thể Hàn đại luật sư đang hẹn hò với người khác cũng nên." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Tiếu Tiếu cũng không có bạn trai, có thể hẹn hò với ai?" Thu Đồng tức giận nói: "Này, ta nói thật, ta thật không gọi cho Tiếu Tiếu được, bên chỗ các ngươi không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Đồng Đồng, có thể là di động của nàng hết pin, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không để chuyện này trong lòng, "Bên phía chúng ta cũng không có chuyện gì, Đồng Đồng, nếu ngươi nhớ ta, ngày mai ta sẽ trở về ngay."

Dừng một chút, Hạ Chí lại bổ sung: "Nếu Đồng Đồng đặc biệt đặc biệt nhớ ta, ta có thể trở về ngay bây giờ."

"Không ai nhớ ngươi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại hỏi: "Hiện tại ngươi không ở chung với Tiếu Tiếu?"

"Đồng Đồng, đã trễ thế này rồi, ta ở chung với Hàn đại luật sư không quá thích hợp." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Ở chung với vị Hạ cảnh quan xinh đẹp kia mới thích hợp đúng không?" Thu Đồng gần như thốt ra những lời này theo bản năng.

Đúng là Thu Đồng đã gọi điện thoại cho Hàn Tiếu trước, chỉ có điều sở dĩ nàng gọi điện thoại cho Hàn Tiếu cũng chỉ vì muốn hỏi tình huống một chút, kết quả điện thoại của Hàn Tiếu không liên lạc được, nàng đành trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Chí. Sau khi xoắn xuýt mấy giờ, rốt cục nàng cũng không thể nhịn được mà gọi cuộc điện thoại này.

"Đúng vậy, Đồng Đồng, ở cùng với nàng ngược lại rất thích hợp." Trong giọng nói của Hạ Chí tràn đầy nuối tiếc, "Đáng tiếc, nàng đi rồi."

"Vậy ngươi đuổi theo nàng đi!" Thu Đồng không thể nhịn được nữa, trong lòng xuất hiện một ngọn lửa vô danh, nàng tức giận nói ra những lời này, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

"Lưu manh đáng chết!" Thu Đồng thiếu chút nữa đã ném di động đi, còn nói cái gì mà ở cùng Hàn Tiếu không thích hợp, ở cùng Hạ Mạt thì thích hợp, không phải là vì Hạ Mạt kia rất xinh đẹp sao?

Cửa khách sạn, Hạ Chí cầm điện thoại di động, lẩm bẩm: "Ừm, dường như không thể nói thật với Đồng Đồng."

Cất điện thoại di động, Hạ Chí đi vào khách sạn, thuê một gian phòng, vào phòng, hắn lập tức nằm dài lên ghế sofa.

"Nên ngủ." Hạ Chí lẩm bẩm, tháo mắt kính xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Nếu như có người biết sở dĩ Hạ Chí thuê một căn hộ chỉ là vì trong phòng có sofa để ngủ, nhất định sẽ cảm thấy hắn có bệnh.

Ngày tiếp theo, sáu giờ sáng.

Đột nhiên Hạ Chí ngồi dậy từ trên ghế sofa, sau đó đeo kính mắt, sau đó, hắn lại một lần nữa nằm xuống.

Đồng thời, Mạc Ngữ xuất hiện ở cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Lần đầu tiên Hạ Chí cũng không đúng giờ xuất hiện, mà Mạc Ngữ sau khi đợi chừng một phút, nàng đã hành động, lần này, không có con đường quy định, cũng không có thời gian quy định, nhưng nàng vẫn có thể dùng phương thức của mình để tập luyện.

Xấp xỉ mười phút sau, Mạc Ngữ đã trở lại cổng trường, lần này, nàng không dừng bước, trực tiếp chạy vào trong trường học.

"Ừm, ngủ thêm hai giờ nữa." Lúc này, Hạ Chí trong khách sạn lại lẩm bẩm, lại lấy mắt kính xuống, nhắm mắt lại.

Hai giờ sau.

Hạ Chí xuất hiện ở phòng ăn của khách sạn, mà chờ khi hắn ăn điểm tâm xong đã chín giờ sáng. Vào lúc này, rốt cục điện thoại di động của hắn cũng đổ chuông.

Lần này là Hàn Tiếu gọi điện thoại tới.

"Hàn đại luật sư, chào buổi sáng, đúng rồi, tối hôm qua ngươi không sao chứ? Đồng Đồng nói nàng không gọi điện thoại cho ngươi được." Hạ Chí nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, Hàn Tiếu cảm thấy cạn lời, hiện tại mới hỏi tối qua nàng có bị sao hay không, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Nếu nàng thật sự có sao, chỉ sợ hiện tại đã sớm đi chầu ông bà.

"Không sao, chỉ là di động hết pin." Rốt cục Hàn Tiếu vẫn trả lời, "Sau đó ta đã gọi điện thoại cho Thu đại tiểu thư."

"Thực sự là hết pin? Ta còn tưởng ngươi hẹn hò với cảnh sát đây." Hạ Chí có vẻ hơi tiếc nuối.

"Ta nói này Hạ đại soái ca, ngươi thích hẹn hò với cảnh sát không có nghĩa ta cũng hẹn hò với cảnh sát." Hàn Tiếu cảm thấy cạn lời, ngay sau đó nàng lại dời trọng tâm câu chuyện, "Có chuyện ta muốn hỏi ý kiến của ngươi, ta mới vừa nhận được điện thoại của một người sáng lập khác của công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ, hắn ta muốn bán cổ phần cho chúng ta, ta muốn hỏi ngươi xem công ty này còn giá trị không?"

Phần mềm Người Gỗ đột nhiên trở nên không đáng một đồng, ai nấy cũng có thể thấy tất cả là do Hạ Chí giở trò, Hàn Tiếu không biết Hạ Chí làm được chuyện này bằng cách nào, nhưng nàng luôn cảm thấy, thật ra Hạ Chí còn có thể khôi phục phần mềm này. Mà từ hôm qua sau khi xảy ra vấn đề đến hiện tại vẫn chưa tới một ngày, nếu hiện tại khôi phục phần mềm, tổn thất sẽ không quá lớn, điều này cũng có nghĩa, thật ra số cổ phần của công ty này còn rất đáng tiền.

Cũng chính vì vậy, khi một trong số ba người sáng lập công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ muốn chuyển nhượng cổ phần, Hàn Tiếu còn có chút động lòng, nếu có thể mua được cổ phần của một người sáng lập với giá thấp, vậy bọn họ sẽ nắm được quyền cổ phần tuyệt đối, công ty này cũng nên thuộc về bọn họ.

"Người muốn bán cổ phần là Trịnh Kim hay Cát Vân Hạc?" Hạ Chí trực tiếp hỏi.

"Ách, là Cát Vân Hạc." Hàn Tiếu ngẩn ra, sau đó liền trả lời.

Hai cái tên Hạ Chí vừa nói là hai người đồng sáng lập còn lại của công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ, trước đó, bọn hắn gần như không tham dự vào chuyện thương lượng, đều do vị Hồng tổng kia đại biểu cho ba người nói chuyện với Hàn Tiếu.

Hiện tại, vị Hồng tổng kia vì liên quan đến án bắt cóc mà sắp phải vào ngục, hiển nhiên hắn ta không cách nào tiếp tục tham dự vào việc đàm phán, đến lúc này, Cát Vân Hạc không thể không tự thân xuất mã.

Bình Luận (0)
Comment