Mấy tên côn đồ còn lại lập tức phát hiện không đúng, bắt đầu chạy trốn tứ phía, mà có tên đang cảm thấy may mắn vì mình có thể tránh được một kiếp, nhưng sau đó hắn ta lại hét thảm một tiếng, cũng bị đánh bay.
"Này, này..." Phương Chính ngẩn người.
"Ta bị hoa mắt sao?" Hàn Tiếu cũng có chút hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề, nhưng cứ việc trong nhà kho hơi u tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ động tác của Hạ Mạt.
Nhưng vấn đề là chuyện này cũng quá bất hợp lý đi?
Thật ra Hạ Mạt cưỡi Halley đuổi theo mấy tên côn đồ cũng không có gì lạ, vấn đề nằm ở chỗ vị Hạ cảnh quan xinh đẹp này lại có thể không dùng tay khống chế xe máy!
Hiện tại hai tay Hạ Mạt tương đối bận rộn, một tay cầm hộp cá, tay kia thì lấy cá trong hộp đưa vào miệng, vì vậy, nàng chỉ dùng đôi chân dài hấp dẫn dị thường của nàng để điều khiển xe máy. Sau đó, Halley bắt đầu truy đuổi đám côn đồ trong nhà kho, một hồi lại đánh ngã một tên!
Điều này sao có thể?
Một tay cưỡi motor hẳn vẫn có thể, chí ít Hàn Tiếu cũng đã từng dùng một tay lái xe điện, nhưng không dùng tay thì quá không thể tưởng tượng nổi đi?
Phải biết rằng, xe máy cũng không phải xe đạp, không dùng tay lái xe đạp còn có thể, nhưng xe máy ít nhất cũng phải có một tay để khống chế tay ga và điều khiển phương hướng chứ, đặc biệt là Hạ Mạt còn đang điều khiển xe đuổi theo người khác đây!
"Ừm, có thể là xe đã được sửa đổi." Hàn Tiếu tự nói với mình như thế, mặc dù nàng cảm thấy nguyên nhân này không đáng tin cậy, nhưng nàng thật sự không tìm được nguyên nhân nào càng đáng tin hơn.
"A..." Lại là một tiếng hét thảm, tên côn đồ cuối cùng ngã xuống, mà xe máy vẫn chưa dừng lại, lần này, xe trực tiếp chạy về phía vị Hồng tổng kia.
"Đứng lại, đừng nhúc nhích, đừng tới đây, nếu không ta sẽ giết..." Lúc này rốt cục Hồng tổng cũng kịp phản ứng, rút một cây đao từ trên người ra, đi tới phía sau Phương Chính, thế nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, cả người đã bay lên.
A!
Hồng tổng hét thảm một tiếng, cả người đụng mạnh lên vách tường của kho hàng, sau đó trực tiếp hôn mê.
Halley lại tự động chuyển hướng, bay nhanh đến bên cạnh Hạ Chí, ngừng lại.
"Xem đi, có đôi khi bắt nạt người khác cũng rất thú vị." Hạ Chí đưa tay lấy một con cá từ trong hộp ra, nhét vào trong miệng mình, "Muốn đi bắt nạt người khác tiếp không?"
"Không có hứng thú." Hạ Mạt lạnh lùng nói: "Ta phải đi."
Mặc dù nói phải đi, nhưng Hạ Mạt cũng không lập tức rời đi, mà lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
"Hạ Chí, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?" Bên kia, Hàn Tiếu đang cởi dây trói cho Phương Chính, cởi xong lại chạy tới hỏi Hạ Chí. Chuyện phát triển đến nước này, nàng hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
"Các ngươi chờ ở đây một chút, sẽ có cảnh sát tới xử lý." Lời này Hạ Mạt cũng không nói với Hàn Tiếu, nàng đang nhìn Hạ Chí, "Ngươi cũng có thể đi."
Hàn Tiếu lập tức hiểu rõ, Hạ Mạt muốn Hạ Chí đi với nàng.
"Làm vậy là muốn đi mướn phòng sao." Hàn Tiếu nói thầm trong lòng, chỉ có điều đến hiện tại, dường như Thu Đồng vẫn chưa gọi điện thoại tới đây, đương nhiên Hàn Tiếu cũng không thể làm được gì khác.
"Ừm, cũng đúng, ở đây không còn gì hay để chơi nữa, chúng ta đi trước." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không có hứng thú tiếp tục lưu lại.
Hạ Mạt đột nhiên rời khỏi Halley: "Ngươi lái."
Hạ Chí cũng không khách khí, trực tiếp sải bước lên Halley, sau đó cười xán lạn với Hạ Mạt: "Đi thôi, chúng ta đi hóng gió đi."
Hạ Mạt một lần nữa ngồi lên xe máy, nàng ngồi một bên trên moto, mà cá trong hộp nàng còn chưa ăn xong, lúc này, nàng vẫn đang bốc từng con cá chiên trong hộp ra ăn.
Tiếng động cơ vang lên, Hạ Chí lại khởi động Halley, sau đó, Halley đột nhiên phóng đi như bão táp.
Trong đầu Hàn Tiếu không khỏi xuất hiện một suy nghĩ, hắn không sợ Hạ Mạt ngã xuống sao?
Đương nhiên Hạ Mạt không thể nào ngã xuống, mà khi Halley lái vào đường lớn trong thành phố, tốc độ của nó cũng đột nhiên chậm lại, sau đó, cứ như vậy, Hạ Chí ở phía trước lái xe, Hạ Mạt ngồi phía sau ăn cá.
Hiển nhiên chẳng mấy chốc, cá trong hộp đã bị nàng ăn sạch, Hạ Chí ngừng xe đi mua kem, sau đó tiếp tục hóng gió. Đợi khi Hạ Mạt ăn hết kem, Hạ Chí lại đi mua hai xiên thịt, mà chờ khi Hạ Mạt ăn xong thịt, Hạ Chí lại thấy một người bán kẹo đường. Kết quả là không bao lâu, trong tay Hạ Mạt đã có thêm một cây kẹo đường to lớn.
Cứ như vậy, Hạ Chí cưỡi Halley dạo một vòng Giang Thành, mãi đến mười một giờ đêm, Halley mới ngừng lại trước cửa một khách sạn.
"Ta chuẩn bị ở lại đây một buổi tối mới trở về, muốn ở chung không?" Hạ Chí nhìn Hạ Mạt.
"Ta phải trở về." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh băng băng như vậy.
"Muốn ta đưa ngươi trở về không?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.
"Không cần." Câu trả lời của Hạ Mạt vẫn ngắn gọn như thế.
"Được rồi." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không có ý cưỡng cầu Hạ Mạt lưu lại.
Hạ Mạt ngồi trên Halley, động cơ lại nổ vang, một giây sau, Hạ Mạt và Halley đột ngột biến mất.
Hạ Chí nhìn một mảnh hư không tối đen, nhìn đủ mười giây đồng hồ, sau đó mới xoay người, đi vào trong khách sạn.
"Đồng Đồng lại nhớ ngươi, mau nhận điện thoại..." Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên, vào lúc này, rốt cục Thu Đồng cũng gọi điện thoại tới.
Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại: "Đồng Đồng, ngươi nhớ ta sao? Nếu ngươi nhớ ta, ta lập tức trở về."
"Ngươi đang ở một chỗ với Tiếu Tiếu sao?" Giọng nói của Thu Đồng truyền đến, "Ta không thể gọi cho nàng được."