Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 538 - Chương 537: Kéo Búa Bao (1)

Chưa xác định
Chương 537: Kéo búa bao (1)

Không hề nghi ngờ, mục tiêu chân chính của vị Hồng tổng này là Hạ Chí, chỉ là hắn ta không tìm được Hạ Chí cho nên mới phải dùng phương thức gián tiếp như vậy.

Chuyện này cũng là bình thường, phải biết rằng, trước đây mấy giờ, vị Hồng tổng này không chỉ bị Hạ Chí tàn nhẫn đánh một trận, hơn nữa Hạ Chí còn trực tiếp biến khoa học kỹ thuật Người Gỗ trở nên không đáng một đồng, đối với Hồng tổng, đây có thể nói là đả kích chí mạng.

Dưới tình huống này, vị Hồng tổng muốn trả thù Hạ Chí cũng là thuận lý thành chương.

Mà theo Hồng tổng rống to một tiếng, mấy tên côn đồ cùng vọt về phía Hạ Chí, mà trên tay bọn họ lại có thể cầm đao. Không hề nghi ngờ, chơi chết trong lời Hồng tổng nói thật không chỉ là nói suông, hắn ta thật sự muốn giết chết Hạ Chí.

Thấy Hạ Chí đứng yên ở nơi đó hệt như kẻ ngu si, không nhúc nhích, trong lòng Hồng tổng khoái chí vô cùng, tên khốn kiếp này khiến hắn ta gần như mất đi tất cả, hắn ta nhất định phải khiến tên khốn kiếp này lâm vào kết cục càng thảm hại hơn!

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn đúng lúc truyền đến, cửa lớn của kho hàng trực tiếp bị đụng vỡ. Trước đó, kho hàng chỉ mở cửa nhỏ, hiện tại, lại có một chiếc moto trực tiếp đụng thẳng vào cửa lớn, đèn xe thoáng cái đã chiếu kho hàng sáng như ban ngày, cũng khiến vị Hồng tổng còn có mấy người Hàn Tiếu không cách nào mở mắt ra được.

Mấy tên côn đồ cầm đao cũng lập tức híp mắt, đều dừng bước, sau đó, đột nhiên đèn xe vụt tắt, mọi người trong kho hàng phải mất thêm gần một phút đồng hồ mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại.

Lúc này, mọi người đều thấy được một nữ cảnh quan xinh đẹp dị thường, mấy tên côn đồ kia vừa thấy, tròng mắt thiếu chút nữa đã rớt ra, thoáng cái đã như quên mất chuyện đánh người.

Hàn Tiếu lại cảm thấy đáng tiếc, vì sao vị Hạ cảnh quan này không biết lợi dụng cơ hội ban nãy giải quyết sạch đám côn đồ cắc ké này đi? Hiện tại dường như bọn họ đã bỏ qua thời cơ tốt nhất.

"Ừm, ngươi tới rất đúng lúc, đám người này giao cho ngươi." Trong lúc nói chuyện, đồng thời Hạ Chí còn cong ngón búng cái hộp trong tay, một con cá nhỏ tự động bay từ bên trong tới, hướng thẳng về phía Hạ Mạt đang ngồi trên Halley.

Hạ Mạt khẽ vươn tay, bắt được con cá nhỏ kia, sau đó nàng đưa cá vào miệng cắn một cái, rôm rốp ăn xong, cuối cùng mới mở miệng nói: "Ta không có hứng thú, chính ngươi tự xử đi."

"Chơi rất vui, vẫn nên để ngươi lên thì hơn." Hạ Chí vừa nói vừa ném cho Hạ Mạt thêm một con cá nữa.

Hạ Mạt lại ăn tiếp, nhưng vẫn không chịu ra tay: "Chơi không vui."

"Được rồi, chúng ta chơi oẳn tù tì." Hạ Chí lập tức có đề nghị mới, "Búa kéo bao, ai thắng người đó ra tay."

"Được." Lần này Hạ Mạt lập tức đồng ý.

Tiếng hai người nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên những người khác trong kho hàng cũng đều có thể nghe được, Phương Chính và người bạn gái đang bị trói của hắn ta như thấy một đôi bệnh thần kinh, mà Hàn Tiếu cũng có chút cạn lời, phương thức hai người tú ân ái cũng quá hiếm thấy đi?

Mấy tên côn đồ lại đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên bọn hắn không biết rõ vì sao lại thành thế này, ngược lại vị Hồng tổng kia rốt cục cũng kịp phản ứng, hắn ta bắt đầu ở đó rống giận: "Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Nhanh, nam chơi chết, nữ giữ lại!"

Thân là một người xuất thân từ nhân viên kỹ thuật, lúc này thoạt nhìn hành động của Hồng tổng thực sự không có một chút hàm lượng kỹ thuật nào, mà có lẽ vì hắn ta quá tức giận, chỉ số thông minh cũng mất tăm mất tích.

Vị Hồng tổng này không biết lai lịch chân chính của Hạ Mạt cũng bình thường, vấn đề là chí ít Hạ Mạt cũng là cảnh sát, nàng chỉ cần một khẩu súng là có thể giết sạch tất cả mọi người ở đây.

"Cảnh quan, nhanh rút súng!" Phương Chính bị trói bên kia không nhịn được nữa, lúc đầu, thấy Hạ Mạt mặc đồ cảnh sát hắn ta như thấy được cứu tinh, nhưng hiện tại, vị Phương luật sư bắt đầu cảm thấy cảnh sát này thật không đáng tin cậy.

Hạ Chí và Hạ Mạt vốn coi những người khác như không tồn tại, hai người bọn họ thực sự chơi oẳn tù tì.

"Búa... Kéo... Bao..."

Hạ Chí ra kéo, Hạ Mạt ra búa.

"Ngươi thắng." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy xán lạn, "Ta nói trước cho ngươi biết, có một số chút thói quen bất lương nhất định phải bỏ, tỷ như thói quen mỗi lần chơi oẳn tù tì ngươi luôn ra búa, nên bỏ đi."

"Ngu ngốc đi chết đi!" Một tên côn đồ lao thẳng về phía Hạ Chí, tay giơ cao một cây đao.

Đột nhiên tiếng moto nổ vang vang lên, một giây sau, cả người tên côn đồ cắc ké bay lên cao, là Hạ Mạt đột nhiên khởi động Halley trực tiếp đụng tên côn đồ cầm đao này.

Tên côn đồ bay chừng mấy mét sau đó nặng nè té xuống đất, không nhúc nhích, không rõ sống chết.

"Ừm, lần này rất đẹp, cho ngươi ít khen thưởng." Hạ Chí phủi phủi cái hộp trong tay, hai con cá bay ra từ trong hộp.

Hai tay Hạ Mạt đồng thời vươn ra, Halley không cần khống chế, lại đột nhiên tự động hướng bên phía Hạ Chí vọt tới, trong nháy mắt sẽ đến trước mặt Hạ Chí.

Hạ Mạt bỏ cá trong tay vào miệng, sau đó nàng lại vươn tay đoạt lấy cái hộp trong tay Hạ Chí, mà Halley cũng đột nhiên chuyển hướng, vọt thẳng về phía một tên côn đồ khác.

Ách!

Tên côn đồ kia còn chưa kịp phản ứng đã hét thảm một tiếng, ngã trên mặt đất, mà Halley cũng trực tiếp cán qua người hắn tat, tiếp theo truy đuổi mục tiêu kế tiếp.

"Chạy mau!"

"ĐCM, cô nàng này thật mạnh!"

"Nguy hiểm thật... A!"

Bình Luận (0)
Comment