Hàn Tiếu cảm thấy mình ăn được không ít, nhưng rất nhanh nàng lại phát hiện, so với Hạ Chí, thật ra nàng vẫn kém hơn một chút, Hạ Chí gọi hơi nhiều món, đồ ăn còn chưa được bưng lên hết Hàn Tiếu đã ăn no rồi, sau đó nàng thấy Hạ Mạt không ngừng gắp cá đặt vào chén Hạ Chí, mà Hạ Chí lại có thể ai đến cũng không cự tuyệt, cứ tiếp tục ăn, ăn nữa, ăn mãi như vậy.
"Dường như hai người đang tú ân ái(1)?" Hàn Tiếu có chút buồn bực, tuy phương thức tú ân ái này có vẻ rất bình thường, nhưng nàng luôn có cảm giác bị tổn thương.
(1) Tú ân ái: kiểu thích làm ra hành động ân ái, khoe tình cảm trước mặt người khác.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hơn bảy giờ, mà lúc này đây, rốt cục món ăn cuối cùng cũng được đưa đây.
Lúc trước Hàn Tiếu vẫn luôn hiếu kỳ, rốt cuộc món có bảy mươi tám con cá này là món gì đây?
Mà bây giờ, rốt cục Hàn Tiếu cũng biết rõ, đó là một đại bàn cá con chiên. Con cá kia rất nhỏ, dù gọi bảy mươi tám con cũng không có vẻ quá nhiều, chẳng qua thoạt nhìn chúng có vẻ rất ngon miệng, khiến Hàn Tiếu có xung động muốn nếm thử.
"Đây là món ngươi thích, thuộc về ngươi." Hạ Chí lại trực tiếp đưa mâm cá này đến trước mặt Hạ Mạt.
Hạ Mạt tuyệt không khách khí, trực tiếp dùng ngón tay trắng nõn của nàng cầm lấy một con cá, bỏ vào trong miệng.
Rùm rụm....
Con cá này rất giòn, tiếng giòn tan này rất dễ nghe, nhưng Hàn Tiếu lại có chút buồn bực, thì ra lúc trước Hạ Mạt xinh đẹp này không ăn cá là vì đợi một bàn cá này sao?
Đột nhiên Hàn Tiếu có cảm giác, dường như Hạ Chí và Hạ Mạt đều hiểu rất rõ đối phương, hai người tuyệt không phải mới quen gần đây.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên, là điện thoại của Hàn Tiếu.
Hàn Tiếu nhanh chóng nhận điện thoại: "Phương sư huynh, ngươi..."
"Hàn luật sư, Phương sư huynh của ngươi tạm thời không tiện nghe điện thoại." Đầu bên kia điện thoại lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng.
"Ngươi là ai?" Giọng điệu của Hàn Tiếu lập tức thay đổi.
"Không cần phải quan tâm ta là ai, không muốn Phương sư huynh của ngươi chết thì phải làm theo lời ta." Nam nhân ở đầu bên kia điện thoại hừ lạnh một tiếng, "Ta sẽ báo một địa chỉ cho ngươi, lập tức dẫn theo Hạ Mạt tiểu tử cùng tới đó!"
"Ta muốn nói chuyện với Phương sư huynh!" Hàn Tiếu cố gắng để mình tỉnh táo.
Đối phương đột nhiên cúp điện thoại, một giây sau, Hàn Tiếu nhận được một tin nhắn, đó là một tấm hình, trong tấm hình có hai người bị trói chặt một chỗ, lưng tựa lưng, mà một người trong đó chính là Phương Chính, mà người còn lại là một nữ tử trẻ tuổi đeo kính, chỉ có điều Hàn Tiếu không nhận ra nữ tử này.
Một giây sau, Hàn Tiếu lại nhận được thêm một tin nhắn nữa, lúc này là một địa chỉ.
"Hạ Chí, đã xảy ra chuyện, bọn hắn đã bắt cóc Phương sư huynh." Giọng điệu của Hàn Tiếu tràn đầy lo lắng, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để nói rõ đầu đuôi với Hạ Chí, sau cùng hỏi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Có cần báo cảnh sát không?"
"Ngươi đã báo cảnh sát." Hạ Chí lười biếng nói.
Vẫy vẫy tay, Hạ Chí lại gọi một phục vụ viên tới: "Tính tiền, lấy một cái hộp đóng gói giúp ta."
Hàn Tiếu ngẩn người, sau đó nàng lập tức hiểu ý của Hạ Chí, Hạ Mạt vốn là cảnh sát, nói với nàng thật chẳng khác gì báo cảnh sát.
Cứ việc Hàn Tiếu vẫn có chút lo lắng, nhưng thoạt nhìn Hạ Chí không chút hoang mang, hắn đầu tiên là trả tiền, sau đó lại dùng một cái hộp cất hết đống cá chiên Hạ Mạt còn chưa ăn hết vào.
"Đi thôi." Hạ Chí cầm hộp đứng lên, đồng thời hỏi Hạ Mạt, "Ngươi có lái Halley tới không?"
"Không để ngươi ngồi." Giọng điệu của Hạ Mạt vẫn lạnh lùng.
"Được rồi, vậy ta bắt xe." Hạ Chí mau chóng rời khỏi nhà hàng, sau đó bắt một chiếc taxi.
"A, Hạ cảnh quan đâu?" Đột nhiên Hàn Tiếu phát hiện không thấy Hạ Mạt đâu nữa.
"Chúng ta đi trước, nàng sẽ đến sau." Hạ Chí thuận miệng nói.
Rốt cục Hàn Tiếu cũng không nói thêm gì nữa, taxi cũng đã chạy đi.
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước kho hàng bên bờ sông, Hạ Chí xuống xe, trong tay vẫn cầm hộp cá nhỏ như cũ, sau đó một người đi vào bên trong kho hàng.
"Không đợi Hạ cảnh quan sao?" Hàn Tiếu không nhịn được hỏi.
"Không cần." Hạ Chí nhanh chóng đi tới trước mặt một kho hàng, ngừng lại.
Cửa của kho hàng này đang mở, bên trong rõ ràng còn có ánh đèn, Hạ Chí cũng không chần chờ chút nào, trực tiếp đi vào.
"Hạ Chí, cẩn thận một chút..." Hàn Tiếu không nhịn được hô một câu, lại cũng không thể không đi theo vào.
Mặc dù trong kho hàng có đèn, nhưng vẫn hơi tối, chỉ có một cái bóng đèn được treo ở nơi này, mà phía dưới này bóng đèn này lại chính là Phương Chính và bạn gái hắn.
"Phương sư huynh!" Hàn Tiếu vội vàng chạy tới.
"Hàn luật sư, lại gặp mặt!" Một giọng nói cắn răng nghiến lợi truyền đến, đồng thời, từ trong bóng tối có vài người đi ra, mấy người này Hàn Tiếu đều không xa lạ gì, người vừa nói chuyện chính là vị Hồng tổng của khoa học kỹ thuật Người Gỗ, mà mấy người phía sau hắn ta lại chính là mấy tên côn đồ đã đánh nàng với Phương Chính một trận lúc trưa.
"Hồng tổng, ngươi có biết đây là bắt cóc?" Hàn Tiếu nhìn Hồng tổng, thật sự phẫn nộ, "Ngươi không sợ ở tù rục xương?"
"Hàn luật sư, ta đã cảnh cáo ngươi, nơi này là Giang Thành, là địa bàn của ta!" Hồng tổng cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua ngươi đừng vội, hiện tại ta không tìm ngươi!"
Ngẩng đầu, Hồng tổng nhìn về phía Hạ Chí: "Họ Hạ, ta nói rồi, chúng ta sẽ không để yên!"
Vung tay lên, Hồng tổng rống giận: "Lên, chơi chết tên khốn kiếp này cho ta!"