Trong lúc Thu Đồng còn đang xoắn xuýt việc có nên gọi điện thoại hay không, Hàn Tiếu đã trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị làm một cái bóng đèn hợp cách, nhưng rất nhanh Hàn Tiếu đã phát hiện, dường như nàng bị người không để ý tới.
Hạ Chí đang cầm thực đơn, cùng gọi món với Hạ Mạt.
"Con cá này trông rất đẹp, ăn sống đi?" Hạ Chí đang trưng cầu ý kiến của Hạ Mạt.
Hàn Tiếu có chút cạn lời, khi gọi món không phải nên hỏi ăn có ngon không sao? Vì sao đến lượt Hạ Chí, nguyên nhân khiến hắn muốn ăn lại là vì nó đẹp? Lại nói, một con cá có thể đẹp thế nào được?
"Không đẹp!" Hạ Mạt vẫn lạnh băng băng như vậy.
Hàn Tiếu ở bên cạnh có chút buồn bực, vị Hạ cảnh quan này là lãnh mỹ nhân trời sinh sao? Vì sao ở trước mặt Hạ Chí nàng vẫn bày ra một bộ băng sơn như vậy?
"À, vậy không ăn?" Hạ Chí hỏi.
"Ăn." Câu trả lời của Hạ Mạt ngắn gọn dị thường.
"Được." Hạ Chí sảng khoái đáp ứng, sau đó lại bắt đầu thảo luận món ăn thứ hai với Hạ Mạt, "Con này nên hấp hay kho tàu?"
"Không ăn." Hạ Mạt vẫn rất dứt khoát như cũ.
"À, vậy thì gọi một lẩu cá." Lúc này Hạ Chí tự quyết định.
Hàn Tiếu ở bên cạnh hoàn toàn không có cơ hội chen lời, cứ nhìn hai người Hạ Chí và Hạ Mạt một hơi chọn mười mấy món ăn, sau đó lại nghe được Hạ Chí lẩm bẩm: "Muốn chọn đủ trăm con cá thật không dễ dàng."
"Hạ đại soái ca, Bách Ngư Yến cũng không cần gọi trăm con cá thật sự." Rốt cục Hàn Tiếu cũng không nhịn được nói.
"À, chuyện ta này biết." Hạ Chí không ngẩng đầu, sau đó lại nhìn về phía Hạ Mạt, "Còn thiếu bao nhiêu con?"
"Bảy mươi tám." Hạ Mạt thật sự đếm, từng món ăn ở đây đều bán cá theo số con.
"Xem ra chúng ta phải xuất đại chiêu mới được." Hạ Chí bày ra vẻ rất nghiêm túc, nhanh chóng đảo thực đơn, mấy giây sau, hắn ngừng lại, "Tìm được rồi, chính là món này, ừm, trực tiếp gọi bảy mươi tám con."
"Được." Lần này Hạ Mạt lập tức đồng ý.
"Ừm, biết ngay ngươi thích ăn cái này." Hạ Chí nói xong lại vẫy vẫy tay với phục vụ, sau đó bắt đầu chính thức gọi món ăn.
Mà khi gọi tới món sau cùng, Hạ Chí còn cố ý dặn dò: "Nhớ kỹ, món này nhất định phải bỏ vào đủ bảy mươi tám con cá, không thể nhiều hơn cũng không có ít hơn."
"Vâng, tiên sinh." Phục vụ viên kia cũng đáp ứng rất sảng khoái.
"Ta có thể đếm được." Hạ Mạt lại lạnh lùng nói thêm một câu.
"Đã hiểu rõ, cảnh quan." Phục vụ viên kia ngẩn ngơ, sau đó lại hỏi: "Xin hỏi mấy vị có cần đồ uống không?"
"Lấy một bình Lafite 1982 thế nào?" Hạ Chí nhìn về phía Hạ Mạt, nghiêm trang hỏi.
"Chua, không uống." Hiển nhiên Hạ Mạt không có hứng thú với rượu vang.
"Vậy một bình Mao Đài 1982?" Hạ Chí tiếp tục hỏi.
"Được." Hạ Mạt lại đồng ý.
Hạ Chí quay đầu nhìn về phía phục vụ: "Lấy ba ly nước chanh."
Khụ khụ khụ...
Hàn Tiếu ho sặc sụa, bị nước lọc làm sặc.
"Vâng, tiên sinh." Phục vụ viên kia cũng ngẩn ngơ, lúc đầu nàng còn định nói nhà hàng không có Mao Đài 1982 đâu, kết quả người này hỏi hết Lafite tới Mao Đài, nhưng sau cùng lại có thể gọi ba ly nước chanh?
"Trang." Lúc rời đi, phục vụ còn nói thầm trong lòng, nàng cảm thấy chắc chắn người này đang trang bức có tiền trước mặt bạn gái.
"Lừa đảo." Hạ Mạt phun ra hai chữ lạnh băng.
"Nữ hài tử không nên uống rượu trắng." Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt.
"Đúng rồi, Hạ đại soái ca, ngươi có gọi điện thoại báo bình an cho Thu đại tiểu thư chưa?" Lúc này rốt cục Hàn Tiếu cũng không nhịn được, nàng cảm thấy mình phải ngăn cản hai người này liếc mắt đưa tình.
"Đồng Đồng biết ta rất bình an." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Hạ đại soái ca, cho dù biết, ngươi cũng nên gọi điện thoại cho bạn gái." Hàn Tiếu cố ý nhấn mạnh hai chữ bạn gái này, vừa nói còn vừa nhìn về phía Hạ Mạt, hiển nhiên, nàng muốn nhắc nhở Hạ Mạt rằng Hạ Chí là người đã có bạn gái.
"À, ta quyết định để Đồng Đồng suy nghĩ về ta thêm một lát nữa." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Về phần Hạ Mạt, thoạt nhìn dường như nàng vẫn lạnh băng như vậy, không biết rốt cuộc nàng có mất hứng hay không.
Hàn Tiếu có loại cảm giác rất cổ quái, Hạ Mạt biết rất rõ quan hệ giữa Hạ Chí và Thu Đồng, vì sao hai người vẫn có thể không kiêng nể gì cả như thế? Dường như vốn không hề quan tâm?
Rất nhanh đồ ăn đã được đưa lên, rốt cục Hàn Tiếu cũng không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này nữa. Thật ra nàng cũng rất đói bụng, bởi bị đánh một trận, gần như lúc trưa nàng chưa ăn gì, vừa rồi vẫn muốn làm bóng đèn, còn không có cảm giác gì, nhưng khi một nồi lẩu cá thơm nức mũi được bưng lên, trong nháy mắt, cảm giác bụng đói tới sôi trào vọt tới.
"Có thể ăn rồi." Hạ Chí cầm đũa lên, đầu tiên là tự gắp cho mình một miếng, sau đó nói cho Hạ Mạt, "Mùi vị cũng không tệ lắm."
Hạ Mạt cầm đũa lên, trực tiếp kẹp lấy nửa con cá, sau đó lại đặt xuống trước mặt Hạ Chí: "Ngươi có thể ăn nhiều một chút."
"Thật ra lẩu cá thực sự rất ngon, sao ngươi lại không thích ăn?" Hạ Chí lắc đầu cảm thán, "Hài tử kén ăn không phải hài tử ngoan."
Hàn Tiếu lập tức hiểu được, thì ra Hạ Mạt không thích ăn lẩu cá.
Thật ra kế tiếp Hàn Tiếu lại phát hiện, Hạ Mạt vốn không thích ăn cá lắm, loại trừ món cá om tiêu, nàng ăn được chừng phân nửa con cá, sau đó những món còn lại, trên cơ bản gần như nàng không động đũa, chỉ thường xuyên gắp một miếng cá lớn nhét vào trong chén của Hạ Chí.