Đến lúc này, Hàn Tiếu lập tức cảm thấy mình mang trọng trách nặng nề, thoáng cái đã không còn lúng túng như trước nữa.
Hàn Tiếu cố ý đi ở phía sau mấy mét, nhìn Hạ Chí và Hạ Mạt sóng vai đi phía trước, trong lòng thầm thở dài, lúc này Thu đại tiểu thư thật sự có đối thủ.
"Đợi lát nữa ngươi không cần tới cục cảnh sát." Hạ Chí lại nói chuyện phiếm với Hạ Mạt.
"Tequila không tới, ta muốn bắt mấy tên tội phạm cướp máy bay về thành phố Thanh Cảng." Giọng nói của Hạ Mạt vẫn hờ hững như cũ, dường như nàng muốn nói cho Hạ Chí, nàng thật sự đến vì việc công.
"Không cần, để cảnh sát bên này xử lý là được rồi, chúng ta cũng không thể hỏi ra thứ gì từ trong miệng mấy người kia." Hạ Chí lắc đầu, "Đây chỉ là mấy tên tội phạm cướp máy bay bình thường, bọn hắn chỉ bị người khác khống chế mà thôi."
"Ta muốn tìm ra người đã khống chế bọn hắn." Hiển nhiên Hạ Mạt không muốn từ bỏ.
"Bọn hắn sẽ không biết, hệt như Hà Bân trước kia vậy." Hạ Chí lắc đầu, sau đó hắn lại dừng bước lại, "Tới rồi, chúng ta phải ăn cơm thật ngon chơi đùa thật vui, không nên quan tâm tới đám tiểu nhân vật này."
Lúc này Hàn Tiếu cũng dừng lại, nàng vừa ngẩng đầu lập tức thấy một quán ăn, trên đó viết ba chữ to, Bách Ngư Yến.
Bách Ngư Yến, danh như ý nghĩa, hiển nhiên là một quán chuyên bán các món liên quan tới ca, tất cả đồ ăn nơi này đều lấy cá làm nguyên liệu chủ yếu, về phần là hấp hay là kho tàu hay là lẩu, hoàn toàn dựa theo ý muốn của khách.
Ba người đi vào nhà hàng, hiện tại sắp tới giờ cao điểm ăn cơm, việc làm ăn của nhà nàng này cũng tương đối tốt, phòng đã được đặt trước, ngoài sảnh lớn cũng đã ngồi gần nửa, chẳng qua ba người Hạ Chí vẫn có thể tìm được một hàng ghế dài bên cạnh sảnh lớn.
Thấy Hạ Mạt rất tự nhiên mà ngồi cùng một chỗ với Hạ Chí, trong lòng Hàn Tiếu thầm nói, vị Hạ cảnh quan này tuyệt không tị hiềm.
"Hạ đại soái ca, các ngươi gọi món đi, ta tới toilet trước." Hàn Tiếu nói một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hàn Tiếu nhanh chóng tới toilet, sau đó lại lần nữa bấm số điện thoại của Thu Đồng.
"Thu đại tiểu thư, xảy ra việc lớn rồi!" Điện thoại vừa được kết nối, Hàn Tiếu dã nóng nảy nói.
"Tên kia thật sự bị bắt lại sao?" Thu Đồng có chút tức giận, "Đáng đời, để hắn chịu chút giáo huấn!"
"Thu đại tiểu thư, không phải chuyện này, hắn không bị bắt." Hàn Tiếu vội vàng nói: "Cho dù có bị bắt thật cũng không có gì lớn, chỉ có điều hắn không bị bắt!"
"Không bị bắt?" Thu Đồng có chút ù ù cạc cạc, "Vậy có đại sự gì?"
"Bởi vì vị Hạ Mạt cảnh quan vừa xinh đẹp, vóc người lại gợi cảm, thậm chí còn gợi cảm hơn ngươi đã đến đây!" Giọng điệu của Hàn Tiếu hơi gấp gáp, "Cho nên Hạ đại soái ca nhà các ngươi mới không bị bắt!"
"Cái gì? Hạ Mạt cũng tới Giang Thành?" Giọng điệu của Thu Đồng có kinh ngạc rất rõ ràng.
"Bây giờ chúng ta đang chuẩn bị ăn cơm, sau khi cơm nước xong, bọn hắn sẽ đi đâu làm gì ta cũng không biết. Nói chung là Thu đại tiểu thư, ta cảm thấy hiện tại ngươi chạy tới còn kịp, nếu không, khụ khụ, ngươi hiểu." Hàn Tiếu cảm thấy mình nói vậy tuyệt không phải khoa trương, vừa nhìn đã thấy Hạ Chí và Hạ Mạt có quan hệ không tầm thường, hai người cơm nước xong thuận tiện đi thuê một phòng là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Tuy Hàn Tiếu cảm thấy Hạ Chí cũng không phải loại nam nhân tùy tiện, nhưng vấn đề là, dựa vào gương mặt và vóc dáng của Hạ Mạt, ngay cả nàng nhìn cũng có xung động thay đổi hướng giới tính, nàng cảm thấy không có nam nhân nào có thể chống lại mị lực của Hạ Mạt, cho dù là Hạ Chí cũng không có khả năng.
"Bọn hắn vốn rất quen thuộc, có ăn cơm cùng nhau cũng không có gì ghê gớm." Giọng điệu của Thu Đồng có chút miễn cưỡng, "Lại nói, ta đã sớm nói với ngươi, tên hỗn đản Hạ Chí kia còn chưa phải bạn trai ta, hắn thích ở chung với ai cũng không liên quan gì tới ta."
"Thu đại tiểu thư, bây giờ không phải thời gian để giận dỗi." Hàn Tiếu lập tức gấp gáp, "Cho dù đêm nay muộn rồi, ngươi không thể tới, nhưng ngươi cũng phải gọi thêm vài cuộc điện thoại tra xét hắn, nếu không, đến lúc đó, rất có thể ngươi có hối hận cũng không kịp."
"Tiếu Tiếu, chuyện này không thể cưỡng cầu." Thu Đồng không nhịn được nói.
"Nhưng kiểu gì cũng phải tranh thủ một chút nha." Hàn Tiếu không nhịn được nói: "Hiện tại không giống như khi ở thành phố Thanh Cảng, chắc chắn Hạ Mạt đặc biệt đến Giang Thành vì Hạ Chí, ngươi lại không ở đây, hai người rất dễ xảy ra chuyện!"
"Tốt rồi, Tiếu Tiếu, ta biết rồi." Trong giọng điệu của Thu Đồng như có chút phiền táo, sau đó nàng liền cúp điện thoại.
"Được rồi, Thu đại tiểu thư, đêm nay ta sẽ tận lực làm kỳ đà cản mũi hợp cách." Đối với chuyện này Hàn Tiếu cũng không có biện pháp gì, nàng cũng chỉ có thể giúp tới mức này.
Lúc này đúng là Thu Đồng có chút phiền não, nàng đã sớm biết Hạ Chí và Hạ Mạt có quan hệ không tầm thường, nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, Hạ Mạt lại có thể tới Giang Thành theo Hạ Chí, điều này khiến nàng có cảm giác, Hạ Chí và Hạ Mạt như đã sớm hẹn với nhau.
Phải biết rằng, Hạ Chí mới chỉ rời khỏi thành phố Thanh Cảng được mấy giờ, nếu không phải sớm có hẹn trước, sao Hạ Mạt có thể vừa vặn đuổi tới một cách trùng hợp như vậy?
"Lưu manh đáng chết!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng Hạ Chí, nàng rất muốn tự nói với mình rằng nàng không quan tâm tới chuyện này, nhưng trên thực tế, nàng phát hiện mình thực sự rất để ý.
Thu Đồng cầm điện thoại di động, trong lòng hết sức bối rối, rốt cuộc mình có nên gọi điện thoại cho tên hỗn đản kia không?