Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 534 - Chương 533: Ba Ức Mà Thôi (1)

Chưa xác định
Chương 533: Ba ức mà thôi (1)

Đối với kết quả khi Hồng tổng ra tay đánh người, trên cơ bản mỗi người đều có thể dự liệu được, cho nên, khi Hạ Chí lại một cước đạp Hồng tổng té ngã xuống đất, mỗi người đều không cảm thấy kỳ quái.

"Ta nói rồi, phần mềm của ngươi giống như mới." Hạ Chí lười biếng nói: "Tất cả số liệu đều đã mất, phần mềm Người Gỗ đã trở thành người gỗ chân chính, chẳng những không có một người nào đăng ký sử dụng, à, các ngươi cũng có thể thử đăng ký lại một lần nữa, sau đó các ngươi sẽ phát hiện, các ngươi không thể nào đăng ký được."

Trên mặt Hạ Chí lần nữa xuất hiện nụ cười xán lạn: "Chúc mừng ngươi, phần mềm của ngươi đã kinh biến đến mức không đáng một đồng."

Đám nhân viên khoa học kỹ thuật Người Gỗ lập tức trợn tròn mắt, này… một phần mềm xã giao lại mất đi toàn bộ số liệu là khái niệm gì? Nó có nghĩa phần mềm này không khác gì một phần mềm mới vừa được đưa lên mạng!

Thì ra, cái gọi là như mới lại là như vậy!

Mà đáng sợ hơn là một phần mềm lại không cách nào đăng ký, có nghĩa nó sẽ thành người gỗ chân chính, nếu những điều này đều là sự thật, vậy phần mềm này sẽ thật sự trở thành không đáng một đồng!

"Hồng tổng, đây… đây là thật sao?" Có nhân viên không nhịn được mở miệng hỏi.

Nếu đây là thật, vậy có nghĩa, hạng mục bọn hắn cực khổ phấn đấu ba năm đã hóa thành nước chảy.

Hồng tổng té xuống đất hai mắt đỏ bừng, hắn ta nhìn Hạ Chí, nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao ngươi phải làm như thế? Làm như thế các ngươi sẽ tổn thất ba ức, tổn thất của các ngươi còn lớn hơn ta rất nhiều!"

"À, ba ức mà thôi, đối với chúng ta, ba ức cũng không có gì lớn." Hạ Chí bày ra vẻ chẳng hề để ý.

Đứng lên, Hạ Chí xoay người đi tới trước mặt Hạ Mạt: "Buổi tối ngươi muốn ăn gì?"

"Không cần ngươi quan tâm." Hạ Mạt lạnh lùng trả lời.

"Phụ cận có một quán ăn chay, còn có một quán cá trăm món, tới quán nào?" Hạ Chí vừa đi ra phía ngoài vừa hỏi Hạ Mạt.

"Cá." Hạ Mạt trả lời ngắn gọn dị thường.

"Ừm, được." Hạ Chí nâng cao giọng hơn một chút, "Hàn đại luật sư, nên đi ăn cơm."

"Ách, cứ kết thúc như vậy?" Hàn Tiếu đuổi theo sau, nàng đã hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của Hạ Chí. Vừa rồi gia hỏa này còn đang làm chính sự đây, đảo mắt đã bắt đầu ve vãn cảnh hoa.

"Không sai, cứ kết thúc như vậy, công ty này đã xong đời." Hạ Chí trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.

"Nhưng ba ức của chúng ta cũng không còn..." Hàn Tiếu luôn cảm thấy hơi thiệt thòi, sớm biết vậy đừng để Hạ Chí tới xử lý, cứ từ từ dựa theo thủ tục pháp luật cũng có thể thu về.

"Không sao, ta là người có tiền." Hạ Chí thuận miệng nói.

Một đôi cảnh sát phía sau dùng ánh mắt quái dị nhìn Hạ Chí, chắc chắn người này đang khoác lác đúng không?

"Họ Hạ, chúng ta sẽ không để yên!" Tiếng gầm giận dữ truyền đến từ phía sau, "Ngươi chờ ta!"

Hiện tại vị Hồng tổng kia đã như điên cuồng, chuyện này thật sự là đả kích quá lớn với hắn ta.

Hàn Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua, trong khoảnh khắc, nàng lại cảm thấy có chút đồng tình với vị Hồng tổng này, bởi chẳng ai ngờ tới Hạ Chí lại đuổi tận giết tuyệt như vậy, vậy mà hắn lại có thể tình nguyện không cần ba ức cũng phải chơi công ty này xong đời!

Chính như Hạ Chí đã nói, tên Hồng tổng này vốn cảm thấy dù kết quả có thế nào đi nữa, mình cũng sẽ trở thành phú hào ức vạn, cho dù không thể lừa gạt lấy được thêm một ức, tối đa cũng chỉ thịt đau một chút, mà sẽ không thương cân động cốt. Nhưng hiện tại, Hồng tổng đã có tâm tính của phú hào ức vạn, trong nháy mắt lại thành kẻ nghèo hèn, loại chênh lệch như chênh lệch mức nước giữa lòng sông với mặt biển này đủ để khiến một người trực tiếp điên mất!

Mà đến bây giờ vị Hồng tổng này còn chưa điên mất, đã có thể tính là tố chất tâm lý tương đối mạnh.

Nhưng đồng tình này chỉ xuất hiện trong nháy mắt như vậy, ngẫm lại mặt mình còn đang đau, Phương sư huynh còn đang nằm trong bệnh viện, Hàn Tiếu lại cảm thấy vị Hồng tổng này rất đáng đời. Vốn có thể thu được hơn ức, cuối cùng hắn ta vẫn cảm thấy bất mãn, còn muốn nhiều hơn một ức, hiện tại thu được kết quả như vậy thuần túy là tự tìm!

"Lòng tham không đáy!" Hàn Tiếu cũng có chút cảm khái, chỉ có điều ngẫm lại, đây là cổ phần giá trị hơn ba ức, một khoản tiền lớn như vậy đủ để người thường làm được bất cứ chuyện gì.

Tiền bạc, lợi ích làm mê muội tâm can, từ xưa đã có.

"Các ngươi có thể trở về cục cảnh sát." Đi ra khỏi văn phòng, Hạ Mạt lại nói với hai cảnh sát kia.

Nghe được câu này, hai cảnh sát chỉ cảm thấy cầu còn không được, lập tức nhanh chóng rời đi, bọn hắn luôn cảm thấy chuyện có chút quỷ dị, vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.

"Cái kia… Hạ đại soái ca, ta cũng tới bệnh viện trước đã." Lúc này Hàn Tiếu cũng mở miệng nói.

"Hàn đại luật sư, ngươi không cần tới quấy rối người ta." Hạ Chí lại lắc đầu, "Người ta vất vả lắm mới sắp có bạn gái."

"Ách?" Hàn Tiếu ngẩn ngơ, "Cái kia… ngươi muốn nói, bạn sắp tới bệnh viện mà Phương sư huynh nói là bạn gái?"

"Ta đoán, chỉ có điều nếu ngươi muốn đi chứng thực cũng không sao." Hạ Chí thuận miệng nói.

Hàn Tiếu hơi khó xử, suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy mình vẫn không nên đi thì hơn. Hình như Phương sư huynh còn chưa có bạn gái, nghe đồn hình như hắn thích một nữ hài tử ở tỉnh khác, ngộ nhỡ Hạ Chí đoán đúng, nàng lại không muốn tới đó làm bóng đèn.

Chỉ có điều nhìn nhìn Hạ Chí và Hạ Mạt, Hàn Tiếu lại cảm thấy mình có lưu lại cũng là làm bóng đèn.

"Cẩu độc thân số luôn khổ như vậy, ở đâu cũng trở thành bóng đèn." Hàn Tiếu có chút buồn bực, sau đó tâm tư xoay chuyển, "Ừm, không được, lần này mình nhất định phải làm bóng đèn, không thể để vị Hạ cảnh quan này nạy mất bạn trai của bạn thân."

Bình Luận (0)
Comment