Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 546 - Chương 545: Không Thể Lấy Không Đồ Của Người Khác (1)

Chưa xác định
Chương 545: Không thể lấy không đồ của người khác (1)

Một nam nhân gầy nhom và một nữ nhân mập mạp, nhưng nghe tên của hai người, hiển nhiên, nam nhân tên Đại Lực, nữ nhân tên Vân Yến, không thể không nói, cái tên này khá là quái dị.

"Lúc này Kiều lão bản thật sự tức giận."

"Đại Lực và Vân Yến, là vương bài vệ sĩ của Kiều lão bản!"

"Đúng vậy, nếu Kiều lão bản muốn ra ngoài, thông thường đều sẽ dẫn theo trong một hai người bọn họ."

"Nghe nói có lần Kiều lão bản bị mười mấy người cùng tập kích, sau đó vậy mà tất cả bọn họ lại bị một mình Vân Yến giải quyết."

"Tên Hạ Chí kia rất lợi hại, chỉ có điều sợ rằng kết cục sẽ không quá tốt."

Quần chúng vây xem sôi nổi tỏ vẻ không coi trọng Hạ Chí, cho dù bọn hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy sự lợi hại của Đại Lực và Vân Yến, cũng chỉ mới nghe tới truyền thuyết về hai người này, nhưng bọn hắn đều cảm thấy lần này, Hạ Chí phải xong đời.

"Anh em, cẩn thận, hai người kia rất lợi hại." Liễu Huy đã chạy đến bên cạnh Hạ Chí, nhỏ giọng nhắc nhở.

Thật ra Liễu Huy cũng đã từng nghe về hai người này, nhưng hắn ta vẫn tương đối có lòng tin với Hạ Chí, chỉ dựa vào thân thủ Hạ Chí đã biểu hiện ra trên máy bay, dường như cũng không kém gì so với những truyền thuyết về Đại Lực và Vân Yến.

"Hai người bọn họ là vũ khí cuối cùng của ngươi sao." Hạ Chí lắc đầu, trong giọng nói có trào phúng hờ hững, "Cho nên nói, đầu năm nay, quá nhiều người có tiếng mà không có miếng."

"Chỉnh hắn thật tốt cho ta!" Kiều Tuấn quát khẽ một tiếng, "Đừng giết chết!"

Cứ việc hiện tại đã có chừng mấy chục người đang vây xem, nhưng Kiều Tuấn không tị hiềm chút nào, trên thực tế, hắn ta vốn muốn biểu hiện một mặt cường thế của hắn ta trước mặt những người này. Hạ Chí đã gần như phá hỏng trà lâu của hắn ta, nếu hắn ta không dành trừng phạt nghiêm khắc nhất với Hạ Chí, vậy ở Giang Thành, hắn ta cũng không còn uy tín gì đáng nói.

Thế nhưng rất nhanh mọi người đã phát hiện không thích hợp, Đại Lực và Vân Yến lại có thể không ra tay như Kiều Tuấn nói, bọn hắn nhìn Hạ Chí, vẻ mặt hơi kỳ quái, vẻ mặt kia… tựa hồ là sợ hãi?

"Các ngươi muốn tới chỉnh ta?" Hạ Chí cười như không cười nhìn Đại Lực và Vân Yến, trong giọng nói nhàn nhạt lại tựa như ẩn chứa lực lượng vô cùng tận, mà lực lượng này thậm chí còn khiến Đại Lực và Vân Yến không tự chủ được lui về sau một bước.

"Không, không phải..." Đại Lực mở miệng, giọng nói có chút khô khốc.

"Đúng, xin lỗi, ta… chúng ta không biết là ngài..." Vân Yến cũng mở miệng, giọng nói có chút lắp bắp.

Lần này, quần chúng vây xem đã xác định, hai người kia thực sự sợ Hạ Chí!

Giờ khắc này, gần như trong lòng mỗi người đều có cảm giác rung động, rốt cuộc Hạ Chí này có lai lịch thế nào?

"Các ngươi đang làm cái gì?" Kiều Tuấn rống giận, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, hai vệ sĩ đắc lực nhất của bản thân mình, ngày thường vẫn nghe lời mình răm rắp, hiện tại lại có thể không nghe mệnh lệnh của hắn ta, hơn nữa thoạt nhìn bọn hắn còn rất sợ hãi!

Bọn hắn lại có thể sợ hãi?

Cho tới bây giờ, Kiều Tuấn chưa từng thấy hai người bọn hắn sợ ai bao giờ, rốt cuộc hiện tại là chuyện gì?

"Hai người các ngươi cũng có thể tính là nhân tài, sao lại làm vệ sĩ cho tên Kiều Tuấn củi mục này?" Hạ Chí hờ hững hỏi.

Tên củi mục như Kiều Tuấn?

Trong lòng mọi người đều có cảm giác hoang đường, nếu Kiều Tuấn còn bị coi là củi mục, vậy mấy người bọn hắn thì tính là cái gì? Củi mục trong củi mục sao?

"Chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự." Đại Lực hơi bất an trả lời.

"Đúng vậy, chúng ta chỉ đang thi hành mệnh lệnh của phía trên." Vân Yến cũng nhỏ giọng trả lời.

"Ừm, đã hiểu rõ, các ngươi cũng có tổ chức của các ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Như vậy hiện tại, các ngươi muốn động thủ với ta sao?"

"Không, đương nhiên là không." Đại Lực vội vàng lắc đầu.

"Sao chúng ta dám động thủ với ngài?" Vân Yến cũng đồng thời lắc đầu.

"Như vậy các ngươi cũng chỉ còn một lựa chọn." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, "Đi thôi, đi chỉnh tên củi mục Kiều Tuấn kia một trận, sau đó, dỡ Vọng Giang Lâu này xuống cho ta."

"Đại Lực, Vân Yến, rốt cuộc các ngươi đang làm cái gì?" Kiều Tuấn lại rống giận.

Đại Lực và Vân Yến lại đồng thời xoay người, đều nhìn về phía Kiều Tuấn, ánh mắt có chút ác liệt.

"Ngươi… các ngươi muốn làm gì?" Kiều Tuấn lập tức cảm thấy có chút không ổn.

"Lão nương nhịn ngươi rất lâu rồi." Vân Yến khẽ quát một tiếng, sau đó lập tức tát một tát lên mặt Kiều Tuấn.

Bốp bốp bốp...

Tiếng bạt tai liên tục vang lên, tốc độ bạt tai của Vân Yến tương đối nhanh.

Rắc...rắc...!

Đủ loại tiếng vang đồng thời truyền đến, là Đại Lực đang dỡ nhà. Đại Lực, người cũng như tên, lớn lên gầy khọm nhưng sức lực lại tương đối to lớn, chỉ nháy mắt đã hủy đi vài bức tường.

Đám người vây trợn tròn mắt, này… tình cảnh này hoàn toàn không đúng, vì sao thoáng cái Đại Lực và Vân Yến đã phản ngược, trở thành trợ giúp của Hạ Chí?

"Hàn đại luật sư, chúng ta cần phải đi rồi, trà lâu sắp sụp." Lúc này Hạ Chí lại thờ ơ nói một câu, sau đó đi ra phía ngoài.

Hạ Chí không nhanh không chậm đi ra khỏi Vọng Giang Lâu, lần này, không ai ngăn cản hắn, mà Hàn Tiếu và Liễu Huy cũng đi theo hắn, về phần những người khác trong Vọng Giang Lâu, lúc này bọn hắn cũng sôi nổi thoát đi, bởi bọn hắn phát hiện, Vọng Giang Lâu sắp sụp đổ thật, nếu không chạy nhanh, sợ rằng bọn hắn sẽ bị chôn ở nơi này.

Mấy phút đồng hồ sau, chỉ nghe một tiếng ầm vang, Vọng Giang Lâu thật sự sụp mất. Sau khi bụi gỗ tản đi, mọi người lập tức nhìn thấy, trên phế tích, Vân Yến xách Kiều Tuấn như xách gà, không ngừng quyền đấm cước đá. Mà Kiều lão bản ngày xưa vốn cao cao tại thượng trước mặt mọi người, lúc này còn không bằng chó rơi xuống nước.

Bình Luận (0)
Comment