Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 558 - Chương 557: Ngươi Không Phải Là Thuộc Hạ Của Nàng (1)

Chưa xác định
Chương 557: Ngươi không phải là thuộc hạ của nàng (1)

Hạ Chí lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng, mà Phượng Hoàng lại cũng không lùi bước, cứ đối diện với Hạ Chí như vậy.

Nhìn nhau xấp xỉ ba giây, Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía Tequila: "Có chuyện, ta định đợi thêm một chút nữa mới nói cho ngươi biết, Người Sắt đã chết."

"A?" Tequila kinh hô một tiếng, hiển nhiên nàng còn chưa biết tin tức này.

"Tốt Thí đã không còn tồn tại, mà thành viên của Tốt Thí lại đang bị Thiên Binh đuổi bắt, chuyện này hẳn ngươi nên cũng biết." Hạ Chí tiếp tục nói.

Tequila gật đầu, chuyện thành viên của Tốt Thí bị Thiên Binh đuổi bắt đã sớm bắt đầu, mà chính nàng cũng từng thiếu chút nữa bị Thiết Thủ giết chết. Đương nhiên, hiện tại, chắc chắn Thiên Binh sẽ không lại đuổi bắt nàng, cũng không dám đuổi bắt nàng.

"Ngươi đã không còn là người của Tốt Thí, nhưng nếu như ngươi có bạn trong Tốt Thí, ngươi có thể nói cho nữ nhân kia, nàng sẽ ngừng việc đuổi bắt bằng hữu của ngươi." Hạ Chí tiếp tục nói.

Tequila ngẩn ngơ, hiển nhiên nàng không nghĩ tới Hạ Chí lại nói chuyện này.

"Hiện tại ngươi có thể đi cùng với nàng, nhớ kỹ, ngươi không phải thuộc hạ của nàng, các ngươi chỉ có quan hệ hợp tác." Hạ Chí tiếp tục nói.

"Đã hiểu." Rốt cục Tequila cũng kịp phản ứng, gật đầu, nàng biết, thật ra Hạ Chí vẫn đồng ý với yêu cầu của Phượng Hoàng, về phần vì sao Hạ Chí lại đồng ý, Tequila cảm thấy, một mặt là vì dù gì quan hệ giữa Hạ Chí và Phượng Hoàng cũng có chút đặc biệt, mà một mặt khác, chỉ sợ Hạ Chí cũng muốn làm biếng.

"Phượng Hoàng tiểu thư, vậy chúng ta đi." Tequila quay đầu nhìn về phía Phượng Hoàng.

Phượng Hoàng đưa mắt nhìn Hạ Chí, lại không nói nữa, ngón tay búng một cái, một sợi tơ màu đỏ bắn ra, trói chặt Dương Văn Chí đã hôn mê trên đất lại, sau đó Phượng Hoàng cứ như vậy dùng sợi tơ màu đỏ kia dẫn theo Dương Văn Chí, xoay người đi về phía bên ngoài phòng bệnh.

Nếu có người quan sát kỹ sẽ phát hiện, thật ra sợi tơ màu đỏ này cũng không phải sợi, mà là lửa!

Có thể biến lửa thành sợi hơn nữa còn có thể dùng để buộc người như sợi dây, đồng thời còn có thể không đốt người chết, không thể không nói, khả năng khống chế hỏa diễm của Phượng Hoàng càng ngày càng tinh diệu.

Phượng Hoàng đi ra khỏi phòng bệnh, những người vây xem ở hành lang sôi nổi tránh lui, cứ việc Phượng Hoàng thành thục gợi cảm, theo lý mỗi nam nhân đều muốn thân cận với nàng mới đúng, nhưng loại khí tràng cường đại trên người nàng lại khiến đám người bên ngoài - kể cả Liễu Huy - đều rất tự giác nhường ra một con đường cho nàng.

Đi sau lưng Phượng Hoàng, Tequila không khỏi âm thầm cảm khái, thật không hổ là Phượng Hoàng, ở giới dị năng, Phượng Hoàng chính là nhân vật như nữ vương, ở trước mặt mọi người, Phượng Hoàng đều cao cao tại thượng như vậy, giống như một vị nữ vương chân chính.

"Chẳng qua hình như ở trước mặt Hạ Chí là ngoại lệ." Tequila thầm nghĩ, tựa như ban nãy, hiển nhiên Phượng Hoàng đang trưng cầu ý kiến của Hạ Chí, mà sau khi Hạ Chí nói ra những lời này, Phượng Hoàng không có bất kỳ ý phản đối gì.

Tequila không tự chủ được lại nhớ tới Hạ Mạt, Phượng Hoàng như lửa, Hạ Mạt như băng, hai nữ nhân đều mỹ lệ tuyệt luân, khí chất lại hoàn toàn bất đồng, nhưng thật ra cả hai người các nàng lại có chỗ tương tự.

Đó chính là, ở trước mặt Hạ Chí, hai người bọn họ đều không giống với bình thường.

Rất nhanh, Phượng Hoàng và Tequila đã biến mất trong tầm mắt mọi người, Liễu Thần và Liễu Huy cũng nhanh chóng kịp phản ứng, vội vàng đi vào phòng bệnh.

"A? Người anh em, nữ nhân kia đâu?" Liễu Huy phát hiện không thấy Phạm Mẫn đâu nữa, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Biến mất rồi." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Chạy?" Liễu Thần hơi kinh ngạc, sau đó lại liếc nhìn về phía cửa sổ, "Không phải chạy từ đây đi đấy chứ?"

Cửa sổ nơi này cũng không bị bít kín, thực sự có thể đi ra ngoài.

Hạ Chí không trả lời vấn đề của Liễu Thần, chỉ hờ hững nói một câu: "Liễu Linh đã không sao."

"A? Thật?" Liễu Thần cũng không hỏi nữa, vội vàng chạy về phía bên cạnh giường bệnh.

Mà Liễu Huy cũng giống vậy, chỉ có điều rất nhanh hắn ta đã có chút hoài nghi: "Người anh em, tỷ ta chưa tỉnh."

"Hiện tại nàng đã ngủ thiếp đi thật." Hạ Chí giải thích một câu.

"Huy tử, ngươi xem, hình như nàng thực sự không sao nữa." Lúc này Liễu Thần có chút kinh hỉ kêu lên, "Xem, mí mắt Linh tỷ không giật nữa, cũng không đổ mồ hôi!"

"A, thực sự, thật tốt quá!" Liễu Huy hưng phấn dị thường, quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, "Người anh em, ngươi thật lợi hại, đúng rồi, rốt cục trước đó tỷ ta bị sao vậy? Không phải là trúng tà chứ?"

"Không kém bao nhiêu đâu." Hạ Chí thuận miệng qua loa lấy lệ một câu.

"Ta đi gọi bác sĩ tới đây!" Liễu Thần xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, hiển nhiên nàng muốn để bác sĩ đến xác định một chút.

"Ta cũng nên đi." Hạ Chí nói xong lại xoay người đi ra phía ngoài.

Liễu Huy đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vội vàng đuổi theo.

"Ôi, chờ đã, chờ đã, người anh em, ngươi muốn đi đâu?" Liễu Huy hơi nóng nảy hỏi.

"Quay về Thanh Cảng." Bước chân Hạ Chí không ngừng.

"A? Cái này không được, cái này không được, người anh em, ít nhiều gì ngươi cũng phải ở lại thêm một buổi tối rồi lại đi, buổi tối ta muốn mời ngươi ăn cơm!" Liễu Huy lập tức gấp gáp, "Ngươi giúp ta việc lớn như vậy, kiểu gì ta cũng phải cảm ơn ngươi một chút!"

"Không cần cảm ơn ta, ta chỉ đang xử lý chuyện của chính ta." Hạ Chí đã đi ra khỏi phòng bệnh, hiển nhiên hắn cũng không muốn lưu lại.

Đúng lúc này, phía trước lại đột nhiên có một giọng nói truyền tới: "Đại ca, ngươi xem, chính là hắn, chính là tiểu tử này làm hại Tiểu Nhã bị bệnh!"

Bình Luận (0)
Comment