Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 557 - Chương 556: Chuyện Này Không Phải Do Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 556: Chuyện này không phải do ngươi (2)

Không đợi Tequila nói thêm gì, Hạ Chí đã nhìn Phạm Mẫn, tiếp tục nói: "Ta biết ngươi có được năng lực chế tạo ác mộng, ta cũng biết, muốn tiêu trừ những cơn ác mộng này một cách an toàn nhất có hai phương pháp, loại thứ nhất là để chính ngươi xoá bỏ ác mộng, mà loại thứ hai, thật ra lại càng đơn giản hơn, đó chính là giết ngươi."

"Rốt cục ngươi là ai?" Phạm Mẫn nhìn Hạ Chí, sắc mặt hơi bất an.

"Ta nghĩ, trong khoảng thời gian này, hẳn ngươi đang bận kiến thiết Hắc Ám Đế Quốc gì đó của các ngươi, cho nên ngươi mới có thể không nhận ra ta." Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Ta tên Hạ Chí, ta nghĩ, hẳn ngươi đã từng nghe tới cái tên này."

"Ngươi… ngươi là Hạ Chí? Nhân Hoàng Hạ Chí? Ngươi… sao ngươi biết Hắc Ám..." Sắc mặt Phạm Mẫn đại biến, dường như thứ khiến nàng kinh hãi không phải thân phận của Hạ Chí, mà là Hạ Chí cũng biết sự tồn tại của Hắc Ám Đế Quốc! Này… điều này sao có thể?

"Chuyện ta biết nhiều hơn xa so với tưởng tượng của các ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi tự mình để Liễu Linh tỉnh lại, hãy để ta giết ngươi?"

"Ta sẽ không để ngươi được như nguyện!" Phạm Mẫn cắn răng, sau đó bỗng nhiên hô to, "Hắc Ám tất thắng..."

Giọng nói của Phạm Mẫn im bặt mà dừng, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí vang lên: "Chuyện này không phải do ngươi."

Phạm Mẫn cứ đứng ở nơi đó, không thể nhúc nhích, dường như nàng muốn làm cái gì đó, nhưng rất hiển nhiên, lúc này cái gì nàng cũng không làm được.

Quay đầu nhìn về phía Tequila, Hạ Chí mở miệng nói: "Đọc toàn bộ ký ức của nàng."

"Tốt." Đương nhiên Tequila làm theo.

"Rốt cuộc các ngươi..." Lúc này, Dương Văn Chí ở bên cạnh muốn nói điều gì, nhưng hắn ta mới vừa nói được mấy chữ đã đột nhiên hôn mê ngã xuống đất.

Thật ra muốn đọc trí nhớ của một người cũng không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là muốn đọc tất cả ký ức của một người lại càng có chút khó khăn, vì thế, Tequila phải bỏ ra đủ mười phút mới hoàn thành quá trình đọc trí nhớ này, mà dường như nàng cũng vì việc này mà tiêu hao rất nhiều tinh lực.

"Tốt rồi." Tequila nói xong câu đó lại không khống chế nổi mà ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trên trán mơ hồ có mồ hôi hột.

"Các ngươi đều đi chết đi!" Lại đúng lúc này, đột nhiên Phạm Mẫn khôi phục khả năng nói chuyện, sau đó, cả người ả đột nhiên nổ bung, hóa thành một đoàn hắc vụ lan tràn ra bốn phía.

Nhưng rất nhanh, hắc vụ đã biến mất, hình ảnh như vậy cũng không phải lần đầu tiên Hạ Chí nhìn thấy, cũng không phải lần đầu tiên hắn xử lý.

"Phạm Mẫn thuộc về một tổ chức tên là Hắc Ám Đế Quốc, trong tổ chức này có Quốc Vương, có tướng quân, còn có binh sĩ, Phạm Mẫn là một tướng quân trong số đó, tướng quân đều là dị năng giả, trong cơ thể bọn họ đều có một loại đồ vật, là Hắc Ám Hỏa Chủng, loại Hắc Ám Hỏa Chủng này có thể khiến dị năng của bọn hắn trở nên cường đại hơn gấp bội." Đúng lúc này, giọng nói của Tequila truyền đến, "Mà mỗi một tướng quân đều có không ít binh sĩ, những binh sĩ này đều là người thường, bọn hắn có thể tách ra một loại năng lượng đặc thù từ trong Hắc Ám Hỏa Chủng, trực tiếp khống chế những người bình thường này. Căn cứ theo ký ức ta chiếm được, bọn hắn muốn thành lập một đế quốc thương nghiệp."

Liếc nhìn Liễu Linh trên giường bệnh, Tequila tiếp tục nói: "Thật ra bọn hắn cũng không muốn giết chết Liễu Linh, chỉ muốn khống chế Liễu Linh."

"Biết quốc vương là ai không?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

Đối với những tin tức này, Hạ Chí cũng không cảm thấy kinh ngạc, trên thực tế, nếu không phải là vì cảm ứng được một chút năng lượng hắc ám từ trên người Liễu Linh, Hạ Chí cũng sẽ không quản chuyện này. Đương nhiên bản thân Liễu Linh không có năng lượng hắc ám, nhưng nàng đã từng tiếp xúc với người có năng lượng hắc ám, cho nên lúc sáng Hạ Chí mới nói Liễu Linh đã gặp phải phiền toái.

Đương nhiên, lúc đó Hạ Chí cũng không biết phiền toái của Liễu Linh lại xuất hiện nhanh như vậy, chỉ có thể nói, có đôi khi, chuyện vốn là trùng hợp như vậy, mà điều này cũng có nghĩa, Hắc Ám Đế Quốc ở Giang Thành cũng lập tức đi về hướng diệt vong.

"Biết." Tequila đưa ra đáp án khẳng định, ngay sau đó nàng lại hơi nhíu mày, "Đột nhiên ta nhớ tới đoạn thời gian trước thành phố Thanh Cảng có một vụ án tử, có người tự xưng là quốc vương, xây một cung điện trong lòng đất, còn nhốt rất nhiều nữ hài tử làm hậu cung của hắn ta..."

"Đó là lần đầu tiên ta tiếp xúc với tổ chức được xưng là Hắc Ám Đế Quốc này." Hạ Chí thản nhiên nói: "Tựa hồ ở đủ loại thành phố khác nhau, đều có tồn tại Hắc Ám Đế Quốc, trông như bọn hắn đều không biết tới sự tồn tại của đối phương, nhưng trên thực tế, bọn hắn đều có cái thứ gọi là Hắc Ám Hỏa Chủng, cho nên chắc chắn giữa bọn hắn vẫn có liên quan nhất định."

Tequila ngẩn ngơ, rốt cục nàng cũng hiểu, Hạ Chí cũng không trùng hợp phát hiện ra cái tổ chức gọi là Hắc Ám Đế Quốc này, mà hắn vốn đang truy xét Hắc Ám Đế Quốc.

"Vậy Hạ lão sư, kế tiếp chúng ta nên đi tìm quốc vương kia sao?" Tequila mở miệng hỏi.

Hạ Chí còn chưa trả lời, nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mà đồng thời, Hạ Chí còn nghe được giọng nói của Liễu Thần: "Tiểu thư, ngươi không thể đi vào..."

Một bó hỏa hồng chói mắt xuất hiện trong phòng bệnh, nữ nhân thành thục gợi cảm, phong hoa tuyệt đại, lại chính là Phượng Hoàng.

"Người anh em, chúng ta không ngăn nàng được." Liễu Huy xuất hiện ở cửa.

Rầm.

Cửa phòng đóng lại, hiển nhiên không phải Liễu Huy đóng.

"Ta đã có thỏa thuận với Long Vương và Lôi Thần." Phượng Hoàng đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện Hắc Ám Đế Quốc, là ta chịu trách nhiệm giải quyết, ta nghĩ, những việc vặt vãnh này hẳn ngươi cũng không nguyện ý xử lý, cho nên nếu ngươi không có ý kiến, chuyện kế tiếp xin hãy giao cho ta xử lý, ta chỉ cần Tequila giúp ta là được."

Bình Luận (0)
Comment