Lời Hạ Chí nói thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong phòng bệnh, mà ngay sau đó, mọi người lập tức đều nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi kia.
Nữ nhân trẻ tuổi này dù là dáng dấp hay vóc người đều tương đối bình thường, tuy ngũ quan đoan chính, nhưng hoàn toàn không tính là xuất chúng, cộng thêm nàng chỉ là trợ lý, cho nên thật ra, mọi người cũng không biết nàng tên là gì. Nhưng nam nhân trẻ tuổi bị Hạ Chí ngăn cản, mọi người đều biết.
Thật ra nam nhân trẻ tuổi này có lai lịch không nhỏ, hắn ta tên Dương Văn Chí, đến từ Dương gia, mà ở Giang Thành, tuy rằng Dương gia không phải gia tộc đỉnh tiêm, nhưng cũng gần bằng với mấy gia tộc đỉnh tiêm. Nói một cách đại khái, luận địa vị ở Giang Thành, Dương gia của Dương Văn Chí tương xứng với Liễu gia của Liễu Huy Liễu Linh.
"Ngươi nha ai?" Dương Văn Chí hơi nóng nảy, "Ngươi là cái thá gì? Ta muốn đi thì đi, không mượn ngươi xen vào!"
Vừa quay đầu, Dương Văn Chí đã nói với nữ nhân trẻ tuổi kia: "Phạm Mẫn, chúng ta đi!"
Dương Văn Chí nói xong đã trực tiếp đánh về phía Hạ Chí, hiển nhiên, trong suy nghĩ của hắn ta, nếu Hạ Chí không nhường đường, hắn ta sẽ đánh Hạ Chí một chầu, mà chuyện này ít nhất cũng có thể nói rõ một việc, hắn ta hoàn toàn không biết Hạ Chí là ai, nếu không, hắn ta nhất định sẽ không đánh nhau với Hạ Chí.
Đương nhiên, Dương Văn Chí cũng không đụng trúng Hạ Chí, ngược lại hắn ta như đụng phải một bức tường vô hình, sau đó cả người hắn ta lui về phía sau ngã xuống, ngược lại đụng phải nữ nhân trẻ tuổi tên Phạm Mẫn vừa theo tới kia.
Hai người đều phát ra một tiếng hừ đau đớn, sau đó chỉ thấy Dương Văn Chí sờ soạng gáy, mà Phạm Mẫn thì vuốt trán.
"Những người khác có thể đi ra ngoài." Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí lại vang lên.
Chỉ là lúc này, những người khác lại không muốn đi, hiển nhiên bọn họ muốn xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra.
"Cảnh sát phá án, mời người không có phận sự rời khỏi hiện trường." Một giọng nói dễ nghe động lòng người lại mang theo chút mệnh lệnh truyền đến, mà theo giọng nói này, một mỹ nữ cảnh quan xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Mọi người đều nhìn về phía nữ cảnh quan, lại vẫn không có ý rời đi.
"Ta nói lại lần nữa, xin mọi người mau chóng rời đi!" Lần này, nữ cảnh quan trực tiếp rút súng ra.
Lần này, rốt cục mọi người cũng không dám lưu lại nữa, tranh thủ thời gian chạy ra bên ngoài phòng bệnh. Nói đùa gì vậy, phòng bệnh này tuy có thể tính là khá lớn, nhưng một khi nổ súng, bọn hắn có thể bị đạn lạc bắn trúng bất cứ lúc nào. Xem náo nhiệt là xem náo nhiệt, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn.
Vì vậy, rất nhanh, ngoại trừ Dương Văn Chí và Phạm Mẫn, những người khác do Liễu Thần gọi tới đều đã rời khỏi phòng bệnh.
Mà lúc này, Hạ Chí lại nhìn về phía Liễu Huy và Liễu Thần: "Hai người các ngươi cũng đi ra ngoài đi."
"A? Chúng ta cũng phải đi ra ngoài?" Liễu Thần sửng sốt.
"Người anh em, cái này… chúng ta phải đi thật sao?" Liễu Huy cũng ngẩn ngơ.
"Đi ra ngoài đi." Trong giọng nói của Hạ Chí không có chỗ trống để thương lượng.
Liễu Huy và Liễu Thần nhìn nhau, sau đó lại nhìn nhìn Hạ Chí, rồi lại nhìn nhìn mỹ nữ cảnh quan mới vừa bước vào, rốt cục cũng vẫn đi ra khỏi phòng bệnh.
Mỹ nữ cảnh quan đóng cửa phòng, sau đó đi tới bên cạnh Hạ Chí, tầm mắt lại rơi xuống trên người Phạm Mẫn, trong giọng nói có hơi xúc động: "Phạm Mẫn, đã lâu không gặp."
"Thật là đã lâu không gặp, không nghĩ tới, Tequila tiểu thư xinh đẹp của chúng ta lại có thể trở thành cảnh sát." Dường như trong giọng nói của Phạm Mẫn có một tia trào phúng mơ hồ, "Chẳng lẽ Long tiểu thư của chúng ta rốt cục cũng tìm được nam nhân mình yêu thích?"
Mỹ nữ cảnh quan này chính là Tequila mới vừa chạy tới từ thành phố Thanh Cảng, nàng nhìn Phạm Mẫn với ánh mắt cổ quái, trong giọng nói có một chút khó có thể tin: "Ngươi không nhận ra hắn?"
Không đợi Phạm Mẫn trả lời, Tequila đã lắc đầu: "Ngươi lại có thể thật sự không biết hắn."
"Ngươi xem tình huống của Liễu Linh trước." Lúc này Hạ Chí lại nói với Tequila.
Tequila gật đầu, trực tiếp đi về phía bên giường, một giây sau, sắc mặt Tequila đột nhiên trở nên có chút trắng bệch, phát ra một tiếng thét chói tai có chút hoảng sợ.
"Đừng tới đây, đừng tới đây..." Tequila kêu to lên, đồng thời lại một lần nữa rút súng lục ra, chuẩn bị bóp cò.
Chẳng qua đúng lúc này, súng trong tay nàng đột nhiên biến mất, mà một giây sau, thoạt nhìn nàng đã thanh tỉnh lại.
"Cảm ơn Hạ lão sư." Tequila có chút cảm kích đưa mắt nhìn Hạ Chí, súng lục của nàng đang nằmtrong tay Hạ Chí, rất hiển nhiên, vừa rồi là Hạ Chí giúp nàng.
"Đúng là nàng đang gặp ác mộng?" Hạ Chí vừa trả lại súng lục cho Tequila vừa nói.
"Đúng vậy, một ác mộng mãi mãi cũng sẽ không kết thúc, thẳng đến khi nàng bị ác mộng dọa chết tươi mới thôi." Khuôn mặt Tequila thoáng có chút bất an, ác mộng kia thật đáng sợ, thiếu chút nữa nàng đã sa vào.
Dừng một chút, Tequila còn nói thêm: "Xin lỗi Hạ lão sư, năng lực của ta không đủ, sợ rằng không cách nào tiêu trừ ác mộng của nàng."
"Không sao, ta để ngươi đến chủ yếu là vì một chuyện khác." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta cần phải biết tất cả bên trong đầu nàng, kể cả những chuyện ngay cả chính nàng cũng không nhớ."
Khi Hạ Chí nói câu này lại nhìn Phạm Mẫn.