"Đây là bạn thân của ta, ta tin tưởng hắn là được, ngươi thì tính là cái thá gì?" Liễu Huy cũng nổi giận, "Ngươi mới là người không biết lượng sức, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ có thể lấy tỷ ta!"
"Được rồi được rồi, các ngươi chớ ồn ào." Liễu Thần vội vã đứng ra hoà giải.
"Các ngươi có việc có thể từ từ thương lượng, ta không thể xác định bệnh nhân có thể nghe được tiếng tranh luận của các ngươi hay không, nếu nàng có thể nghe được, sợ rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt lắm với nàng." Lúc này bác sĩ trưởng cũng mở miệng nói.
"Nếu Liễu Linh có chuyện gì bất trắc, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lạc Chuẩn nhìn về phía Hạ Chí, một bộ phẫn nộ vô cùng, chỉ có điều lần này hắn ta lại thấp giọng.
"Ta không thích người khác hô to gọi nhỏ trước mặt ta." Rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng, "Cho nên, bây giờ ngươi có thể cút."
"Ngươi nói cái gì?" Lạc Chuẩn cho rằng mình nghe lầm, "Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta cút? Trong phòng này, người nên cút đi nhất chính là ngươi!"
"Phụ thân ngươi là nhân viên công vụ, mẫu thân ngươi là giáo sư trung học, ngươi tốt nghiệp ở đại học Giang Thành, học tiến sĩ kinh tế, từng công tác ở công ty chứng khoán, hiện nay là một thành viên trong đoàn đội tư mộ của Liễu Linh. Ngươi làm việc nghiêm túc, năng lực cũng rất mạnh, ngươi còn có một gương mặt trung hậu thành thật, rất dễ được khách hàng tín nhiệm. Thoạt nhìn, ngươi thật sự là một nam nhân rất tốt, cũng chính vì vậy, Liễu Linh mới chọn ngươi." Giọng nói của Hạ Chí không lớn, nhưng rất rõ ràng, "Vấn đề duy nhất chính là, thật ra ngươi đã kết hôn rồi."
"A?" Liễu Thần lên tiếng kinh hô.
"Cái gì?" Liễu Huy cũng cả kinh, "Tên khốn kiếp này đã kết hôn rồi?"
"Ngươi, ngươi chớ nói hươu nói vượn..." Sắc mặt Lạc Chuẩn có chút tái nhợt.
"Thanh Thủy thôn, La Tiểu Mai." Hạ Chí chậm rãi phun ra mấy chữ, "Còn cần ta nói tiếp không?"
"Ngươi, ngươi..." Sắc mặt Lạc Chuẩn càng thêm trắng bệch, trong mắt có hoảng loạn rất rõ ràng.
"Ngươi có thể lăn, không nên lại để Liễu Linh nhìn thấy ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói.
Thoạt nhìn Lạc Chuẩn có chút giãy giụa, nhưng rất nhanh, hắn ta đã xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.
"Này… chuyện này lại có thể là thật?" Liễu Thần ngẩn người.
"Ta biết ngay tên khốn kiếp này có vấn đề!" Vẻ mặt Liễu Huy tràn đầy tức giận, "Coi như hắn ta chạy nhanh, ta còn quên đánh hắn ta!"
Phát sinh một màn hí kịch như thế, bác sĩ y tá trong phòng bệnh cũng rất thức thời rời khỏi, mà giờ khắc này, Liễu Thần mới nhớ tới một vấn đề: "Hạ lão sư, tại sao cái gì ngươi cũng biết? Ban nãy, chuyện của tên khốn Mã Lạp Đa kia ngươi cũng biết, hiện tại bí mật của Lạc Chuẩn ngươi cũng có thể biết, thật lợi hại?"
Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Liễu Thần, nguyên nhân là vì điện thoại di động của hắn đột nhiên đổ chuông.
"Hạ lão sư, ta đã đến Giang Thành." Vừa nhận máy, giọng nói của Tequila đã truyền đến từ bên kia.
"Đến bệnh viện Thánh An." Hạ Chí dặn dò một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, Hạ Chí nhìn về phía Liễu Thần: "Liễu tiểu thư, ta cần ngươi làm một chuyện giúp ta, ngươi để những người đã họp với Liễu Linh sáng hôm nay đến bệnh viện một chuyến."
"Này… gọi bọn họ tới đây làm gì?" Liễu Thần sửng sốt.
"Ngươi có thể nói cho bọn hắn biết, Liễu Linh đã tỉnh lại, chỉ có điều tạm thời nàng không thể rời khỏi bệnh viện, nàng muốn tiếp tục họp, cho nên khiến toàn bộ người có liên quan đều đến bệnh viện." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Cái này..." Liễu Thần có chút mơ hồ.
"Thần tỷ, ngươi cứ làm theo lời Hạ Chí nói đi." Liễu Huy không nhịn được nói.
"Chỉ là ta cảm thấy lừa gạt người đầu tư như vậy không được tốt lắm." Liễu Thần có chút bất đắc dĩ.
"Nếu như ngươi hy vọng Liễu Linh có thể sống sót, vậy thì cứ làm theo lời của ta." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, nhưng những lời này lại khiến Liễu Thần không còn hỏi nhiều nữa.
"Ta lập tức báo tin cho bọn hắn." Liễu Thần bắt đầu gọi điện thoại ngay.
"Người anh em, có phải ngươi biết tỷ ta đã bị gì không?" Lúc này Liễu Huy hỏi.
"Không nên hỏi nhiều, ta sẽ để tỷ ngươi tỉnh lại." Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Liễu Huy ngay.
"Phù..." Liễu Huy thở dài một hơi, "Vậy ta an tâm."
Người đầu tư đầu tiên xuất hiện ở phòng bệnh đã là nửa giờ sau, mà trong mười phút kế tiếp, những người khác cũng sôi nổi tiến đến, chẳng qua, thật ra tổng cộng cũng không đến mười người, sáu người đầu tư, trong đó hai người dẫn theo trợ lý, cộng lại là tám người.
"Liễu tiểu thư, sao lại thế này? Không phải Liễu tổng còn chưa tỉnh sao?"
"Đúng vậy, như vậy sao có thể nói chuyện?"
"Liễu tiểu thư, ta cần một lời giải thích..."
Hiện tại trong phòng bệnh hơi loạn, Liễu Thần cũng không cách nào giải thích rõ ràng, chỉ có thể trấn an mọi người, đồng thời dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Hạ Chí, chỉ là, Hạ Chí lại làm như không nhìn thấy, tựa như chuyện này không liên quan gì với hắn.
"Người anh em, có phải ngươi nên làm chút gì không?" Liễu Huy cũng không nhịn được mà nhỏ giọng nói bên cạnh Hạ Chí.
"Liễu Thần, ta bề bộn nhiều việc, không quản các ngươi muốn làm cái gì, ta cũng sẽ không phụng bồi!" Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, đây cũng là một nam nhân trẻ tuổi, hắn ta nói xong lời này liền đi về phía bên ngoài phòng bệnh.
Nhưng nam nhân trẻ tuổi này mới đi được hai bước đã phát hiện có người chắn trước mặt hắn ta.
"Người khác có thể đi, nhưng ngươi, không thể đi." Ngăn cản nam nhân trẻ tuổi này chính là Hạ Chí, "Đương nhiên, trợ thủ của ngươi càng không thể đi."
Lúc Hạ Chí nói lời này, tầm mắt hắn rơi vào trên người nữ nhân sau lưng nam nhân trẻ tuổi: "Nếu như hiện tại ngươi để Liễu Linh tỉnh lại, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."