Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 554 - Chương 553: Ác Mộng (1)

Chưa xác định
Chương 553: Ác mộng (1)

Liễu Thần Liễu Huy vội vã rời khỏi khu nghỉ ngơi, Hạ Chí cũng rời đi, Lạc Chuẩn đi phía trước dẫn đường, về phần Mã Lạp Đa mới vừa bị Hạ Chí đạp ngã, sau khi bò từ dưới đất dậy, hắn ta lại có thể không đuổi theo.

Liễu Linh đã bị đưa đến một phòng bệnh đơn, mấy phút đồng hồ sau, đoàn người đã tới phòng bệnh, mà trong phòng bệnh, hộ sĩ và bác sĩ đều ở đây. Hầu như tất cả bệnh nhân tới bệnh viện Thánh An đều được hộ lý chuyên nghiệp phục vụ, không cần người nhà phải tốn hao tinh lực vào công việc hộ lý. Đương nhiên, bệnh viện Thánh An vẫn khuyên người nhà nên ở lại với người bệnh, bởi bọn họ cho rằng, có người thân làm bạn có thể khiến bệnh nhân càng vui vẻ hơn.

"Bác sĩ, chúng ta đều đã tới, nói đi, rốt cuộc Liễu Linh thế nào?" Lạc Chuẩn nhìn về phía bác sĩ trưởng, một bộ rất lo lắng.

"Chúng ta đã làm kiểm tra rất cặn kẽ, số liệu các mục kiểm tra vẫn không có vấn đề gì quá lớn như trước, điểm duy nhất không bình thường là đầu óc nàng vô cùng sinh động..." Bác sĩ liếc nhìn mọi người, vô thức dừng lại một chút.

"Đầu óc vô cùng sinh động?" Lúc này Liễu Huy lại không nhịn được nói xen vào, "Không phải tỷ ta còn đang hôn mê sao? Sao đầu óc có thể sinh động?"

"Đây cũng là nơi chúng ta không hiểu rõ, tuy Liễu tiểu thư đang lâm vào hôn mê, nhưng trên thực tế, đầu óc nàng lại càng sinh động hơn người tỉnh táo rất nhiều lần, chúng ta dự đoán thật ra đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng hôn mê." Vẻ mặt bác sĩ trưởng có hơi ngưng trọng, "Còn có, Liễu tiểu thư vẫn túa đầy mồ hôi, mí mắt cũng không ngừng giật giật, đối với những triệu chứng này, chuyên gia khoa tâm thần của bệnh viện chúng ta đã đưa ra một kết luận, hắn ta cho rằng Liễu tiểu thư đang gặp ác mộng."

"Ác mộng?" Liễu Thần sửng sốt, "Nàng đã hôn mê rồi còn có khả năng gặp ác mộng sao?"

"Chúng ta cho rằng, rất có thể Liễu tiểu thư lâm vào ác mộng không cách nào tỉnh lại, cho nên nói theo một ý nghĩa nào đó, thật ra nàng cũng không hôn mê, nàng chỉ ngủ thiếp đi." Y sĩ trưởng trả lời: "Nhưng đáng tiếc là hiện nay chúng ta không biết phải làm thế nào để khiến Liễu tiểu thư tỉnh lại từ trong mộng."

"Không lẽ các ngươi không có biện pháp nào hết?" Liễu Huy hơi bất mãn.

"Liễu tiên sinh, tuy rằng tạm thời chúng ta không có biện pháp khiến Liễu tiểu thư tỉnh lại, nhưng thật ra chúng ta vẫn có cách để nàng ngừng gặp ác mộng, nhưng trong này còn có chút nguy hiểm." Bác sĩ trưởng liếc nhìn mấy người, "Đây cũng là nguyên nhân ta mời mấy vị tới đây, ta cần trưng cầu ý kiến của người nhà."

"Bác sĩ, nếu như nàng vẫn luôn gặp ác mộng không tỉnh lại, sẽ ra sao?" Liễu Thần hỏi.

"Nếu Liễu tiểu thư vẫn nằm trong ác mộng, sẽ tạo thành gánh nặng tương đối nặng nề cho đầu óc và trái tim nàng, các ngươi có thể tưởng tượng một chút, nếu một người vẫn luôn nằm trong trạng thái sợ hãi, rất có thể sẽ dẫn tới hậu quả tương đối nghiêm trọng." Bác sĩ trưởng trả lời: "Chúng ta có thể dùng thuốc kích thích khiến đại não Liễu tiểu thư hoạt động chậm hơn, nhưng trực tiếp dùng thuốc với đại não cũng có nguy hiểm tương đối lớn."

"Bác sĩ, các ngươi cho rằng dùng phương pháp nào là tốt nhất?" Lạc Chuẩn mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, bác sĩ, các ngươi mới là người trong nghề, nên làm như thế nào hẳn phải do các ngươi quyết định mới đúng?" Liễu Thần cũng mở miệng nói.

"Từ khi Liễu tiểu thư hôn mê đến hiện tại, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên chúng ta kiến nghị dùng thuốc. Cứ việc sẽ có chút nguy hiểm, nhưng chúng ta không hề cảm thấy bản thân Liễu tiểu thư có thể tự tỉnh lại, cho nên nhất định phải mượn dùng ngoại lực." Bác sĩ trưởng trả lời.

"Vậy hay là dùng thuốc đi?" Lạc Chuẩn nhìn Liễu Thần và Huy tử.

"Huy tử, theo ngươi thì sao?" Liễu Thần hỏi Liễu Huy, dù sao Liễu Huy mới là thân đệ đệ của Liễu Linh, chuyện này vẫn là Liễu Huy càng có quyền lên tiếng hơn.

Liễu Huy lại quay đầu nhìn về phía Hạ Chí: "Người anh em, ngươi xem chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lạc Chuẩn lập tức nhíu mày, hiển nhiên hắn ta rất bất mãn vì Liễu Huy lại hỏi một người ngoài, chẳng qua, hiện tại hắn ta cũng không nói gì.

"Tạm thời chờ thêm mấy giờ đi." Hạ Chí thản nhiên nói.

"Được, vậy trước tiên cứ chờ tới tối trước, đến lúc đó nếu tỷ ta vẫn chưa tỉnh lại lại dùng thuốc cũng không muộn." Liễu Huy lập tức có quyết định.

"Huy tử, sao ngươi có thể nghe lời nói hươu nói vượn của một người ngoài?" Rốt cục Lạc Chuẩn cũng không thể nhịn được nữa.

"Cho nên ta mới không nghe lời nói hươu nói vượn của một người ngoài như ngươi!" Liễu Huy cũng không sợ nghẹn chết người.

Sắc mặt Lạc Chuẩn trở nên có chút khó coi, hiện tại hắn ta vẫn chỉ là bạn trai của Liễu Linh, nghiêm túc mà nói, đúng là hắn ta cũng chỉ là người ngoài.

"Liễu Thần, rốt cuộc người này là ai vậy?" Lạc Chuẩn lập tức chĩa đầu mâu về phía Hạ Chí, không đợi Liễu Thần trả lời, hắn ta đã nhìn về phía Hạ Chí, vẻ mặt phẫn nộ, "Ta không cần biết ngươi là ai, đây là chuyện nhà của chúng ta, nếu bạn gái ta có mệnh hệ gì, ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?"

"Được rồi, tỷ ta còn chưa gả cho ngươi, đừng nói gì mà chuyện nhà!" Liễu Huy hơi bất mãn.

"Liễu Huy, ta biết ngươi không thích ta, nhưng hiện tại tỷ ngươi đang gặp nguy hiểm, vậy mà ngươi tình nguyện tin tưởng một người ngoài không biết lượng sức cũng không chịu tin tưởng ta?" Lạc Chuẩn thật sự tức giận, "Ngộ nhỡ trong mấy canh giờ này Liễu Linh xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

Bình Luận (0)
Comment