Đợi khi Hạ Chí và Liễu Huy ăn đùi dê xong đã là mười phút sau, ném xương đi, chuyện đầu tiên Liễu Huy làm chính là xin số điện thoại của Hạ Chí: "Anh em, cho ta số điện thoại của ngươi đi, miễn để lần sau muốn lại không tìm được ngươi."
Hạ Chí rất sảng khoái đưa điện thoại cho Liễu Huy, sau đó mở miệng nói: "Ngươi có biết người đã từng gọi điện thoại cho ta trước đó, hiện tại thế nào không?"
"Thế nào?" Liễu Huy có chút buồn bực.
"Hắn ta đã chết." Hạ Chí nói rất chân thành.
"A?" Liễu Huy ngẩn ngơ, "Này, anh em, ngươi nói đùa sao?"
"Ngươi trông ta giống người đang nói đùa sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Ách, không quá giống, thế nhưng anh em, rốt cục ngươi muốn nói điều gì?" Liễu Huy có chút không nghĩ ra.
"À, thật ra chuyện ta muốn nói rất đơn giản, chính là không nên tùy tiện gọi điện thoại cho ta." Hạ Chí lười biếng nói.
"Ách, ta hiểu, không phải chuyện cực kỳ quan trọng, ta nhất định sẽ không gọi điện thoại cho ngươi." Liễu Huy vội vàng nói.
Liễu Thần ngồi bên cạnh nghe được có chút cạn lời, đây là cái quái gì vậy.
"Hạ lão sư, lúc rảnh rỗi ngươi dẫn bạn gái tới đây chơi đi, ta có thể làm hướng dẫn viên cho các ngươi." Liễu Thần quyết định nói sang chuyện khác, mà lúc đầu nàng vốn cũng càng có hứng thú với Thu Đồng hơn.
"Ở đây không có thứ gì hay để chơi." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Thật ra ở đây có không ít nơi thú vị, ta cũng rất quen đường." Liễu Huy lập tức tiếp lời.
"Được rồi, Huy tử, nơi thú vị mà ngươi nói đều là hộp đêm hoặc những nơi giống vậy đúng không?" Liễu Thần hừ nhẹ một tiếng, "Sao Hạ lão sư có thể dẫn bạn gái hắn tới nơi như vậy chơi được?"
"Thật ra chỉ cần thú vị, đi đâu cũng có thể." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Vậy Hạ lão sư, ngươi thích đi đâu chơi?" Liễu Thần hỏi.
"Chỉ cần đi cùng Đồng Đồng nhà ta, đi đâu chơi cũng được." Hạ Chí thuận miệng tiếp lời.
"Vậy thì đến Giang Thành đi!" Liễu Thần vội vàng nói.
"À, ở đây chơi không vui." Hạ Chí lại cho ra đáp án này.
Liễu Thần lập tức cạn lời, đây là loại người gì vậy, trông như loại người tùy tiện, lúc nào cũng nói ăn gì cũng được, nhưng trên thực tế lại cái này không ăn cái kia không ăn, nói gì mà chỉ cần đi cùng Thu Đồng là được, thế nhưng kêu hắn tới Giang Thành, hắn lại nói ở đây không có gì chơi.
Ba người ngồi ở đây trò chuyện, mà đúng lúc này lại có người đi vào khu nghỉ ngơi, Liễu Thần vô thức ngẩng đầu, mặt lập tức biến sắc, sau đó nàng vội vàng cúi đầu, thế nhưng người vừa đến đã nhìn thấy nàng, đồng thời còn đi về phía nàng.
"Liễu Thần, sao ngươi cũng ở đây? Ai bị bệnh sao?" Đây là một nam nhân chừng ba mươi tuổi, lớn lên cũng có thể tính là đẹp trai, mà hắn ta vừa quay đầu lại thấy Liễu Huy, "Huy tử, ngươi cũng ở đây sao? Chẳng lẽ là tỷ của ngươi bị bệnh?"
"Đừng Huy tử Huy tử, bản thiếu gia không quen ngươi!" Liễu Huy lại bày ra vẻ không nhịn được, "Ngươi cần gì phải quan tâm là ai bị bệnh? Đi qua một bên đợi đi!"
"Nếu đã vậy, vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa." Nam nhân đẹp trai cười nhạt một tiếng, sau đó đi lướt qua từ bên cạnh bọn họ, ngồi ở vị trí cách bọn họ chừng mười mét.
"Thần tỷ, tên khốn kiếp kia lại cấu kết với người nào?" Liễu Huy nhỏ giọng hỏi.
"Ta cũng không biết." Sắc mặt Liễu Thần khó coi.
Dừng một chút, Liễu Thần lại nhỏ giọng nói: "Huy tử, cẩn thận một chút, không cần nói với người khác về bệnh tình của tỷ ngươi, nếu người khác biết tỷ ngươi mắc chứng khủng hoảng sẽ rất phiền toái, đến lúc đó, rất có thể những người đầu tư này sẽ hoài nghi năng lực của tỷ ngươi."
"Ta biết rồi, phải đề phòng mấy tên lưu manh kia giở trò xấu." Liễu Huy nhìn nhìn nam nhân đẹp trai phía xa xa.
Nhìn Hạ Chí, Liễu Huy còn nói thêm: "Này người anh em, ta đã cho ngươi biết, tên khốn kiếp kia là cầu thủ bóng đá, đặc biệt không biết xấu hổ, hắn ta họ Mã, nên tự sửa cho mình cái tên Mã Lạp Đa, còn nói mình chỉ kém Maradona (Mã Lạp Đa Nạp) một chút, nhưng trên thực tế trình độ của hắn ta rất thúi, ỷ vào vẻ ngoài đẹp trai mà đặc biệt được đám muội tử yêu thích. Trước đây Thần tỷ đã từng bị hắn ta lừa gạt. Hiện tại ta vừa nhìn thấy hắn ta đã muốn đánh hắn ta!"
"Các ngươi không muốn nhìn thấy hắn ta sao?" Hạ Chí thuận miệng nói.
"Vừa thấy tên khốn kiếp kia ta đã cảm thấy buồn nôn!" Liễu Huy bày ra vẻ cắn răng nghiến lợi.
"Này, ngươi tới đây một chút." Hạ Chí vẫy vẫy tay với tên gia hỏa tên Mã Lạp Đa kia.
Liễu Huy và Liễu Thần đều ngẩn ngơ, hiển nhiên bọn họ cũng không biết Hạ Chí muốn làm gì.
Mà Mã Lạp Đa cũng đã đứng dậy đi về phía bên này. Tuy hắn ta không nhận ra Hạ Chí, nhưng hiển nhiên hắn ta tưởng là Liễu Thần và Liễu Huy tìm hắn ta.
"Liễu Thần..." Mã Lạp Đa đi tới trước mặt ba người.
"Là ta tìm ngươi." Hạ Chí ngắt lời Mã Lạp Đa, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, chuyện tối hôm qua ngươi và một football baby (1) có nghệ danh Na Na xe chấn (2), bạn gái của ngươi có biết không?"
(1) Football Baby/túc cầu bảo bối: những cô gái xinh đẹp chủ yếu là cầm bóng hoặc mặc áo thi đấu của mỗi đội, tạo ra nhiều tư thế hấp dẫn nhằm giúp đội bóng nổi tiếng hơn, tăng độ tương tác và tính thưởng thức cho trận đấu.
(2) Xe chấn: abcxyz trên xe
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Mã Lạp Đa biến sắc.
"Bạn gái của ngươi bị bệnh, ngươi nói ngươi đi mua thuốc cho nàng, sau đó ngươi gặp phải cô nàng football baby kia, còn lêu lổng trên xe với nàng gần một giờ. Hiện tại ngươi chọn cút ngay hay để ta nói Liễu Huy đi kể chuyện này cho bạn gái ngươi nghe?" Hạ Chí lười biếng nói.
"Con mẹ ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn, cẩn thận lão tử đánh ngươi!" Mã Lạp Đa bày ra vẻ mặt tức giận.
"Hay là để ta đánh ngươi trước đi." Hạ Chí đứng lên, đá thẳng một đá lên trên bụng Mã Lạp Đa, "Ngươi chắc chắn ngươi không đi? Hình như đại ca của bạn gái hiện tại của ngươi là côn đồ, ta cảm thấy rất có thể hắn ta sẽ thiến ngươi."
"Liễu Thần, các ngươi mau tới đây, đã có kết quả kiểm tra của Liễu Linh." Đúng lúc này, Lạc Chuẩn vọt vào, vẻ mặt vội vàng.