"Thì ra là thế." Giọng điệu của Người Sắt càng cay đắng hơn, "Cho tới nay, ta đã có mấy suy đoán, ta đã từng nghĩ tới chuyện dị năng của ngươi khôi phục một phần, thế nhưng xưa nay chưa bao giờ có chuyện dị năng giả đã mất đi năng lực lại có được năng lực mới, cho nên ta cảm thấy đây là chuyện rất khó có khả năng xảy ra. Ta cũng từng nghĩ tới, ngươi tu luyện một môn cổ võ cường đại, cứ việc thông thường cổ võ đều kém hơn dị năng, nhưng nếu tu luyện một môn cổ võ cường đại tới cực hạn, cũng có khả năng cường đại hơn so với một số dị năng."
Dừng lại một chút, Người Sắt tiếp tục nói: "Thế nhưng thời gian bốn năm không đủ để khiến một người tu luyện một môn cổ võ tới cực hạn, bởi vậy, ta cũng hoài nghi, rất có thể ngươi đã tiếp nhận việc cải tạo gen nào đó. Dù sao thì Thiên Binh cũng có tài nguyên rất mạnh, cũng không thể bài trừ khả năng một số chuyện chỉ tồn tại trong phim khoa học viễn tưởng lại xuất hiện trong thực tế."
"Ngươi muốn nói cho ta biết, trí tưởng tượng của ngươi rất phong phú đúng không?" Trong giọng nói của Hạ Chí có trào phúng hờ hững.
"Thật ra, ta còn từng có một suy đoán khác, nhưng từ đầu đến cuối ta đều cảm thấy, suy đoán kia là không thể nào, cho nên ta lựa chọn tin tưởng một suy đoán khác, đó chính là, thật ra, ngươi vẫn đang được Thiên Binh che chở." Người Sắt khẽ lắc đầu, "Cứ việc mọi người đều biết Phượng Hoàng đã rời khỏi ngươi từ bốn năm trước, nhưng trong bốn năm này, Phượng Hoàng chưa cùng có quan hệ thân mật với bất kỳ nam nhân nào, cho nên ta càng muốn tin tưởng, thật ra, giữa các ngươi vẫn có quan hệ mật thiết như cũ."
Không đợi Hạ Chí nói thêm gì, Người Sắt đã cười cay đắng, tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại rốt cục ta cũng phát hiện, chuyện không có khả năng nhất lại thực sự xảy ra."
Hít một hơi thật sâu, trong mắt Người Sắt lóe ra một chút thần thái khác thường: "Ngươi không hề khôi phục năng lực trong quá khứ, cho nên, hiện tại ngươi cũng không quá thích người khác gọi ngươi là Nhân Hoàng, nguyên nhân là vì Nhân Hoàng còn đại biểu cho năng lực của ngươi. Nhưng trên thực tế, ngươi lại vẫn là Nhân Hoàng như cũ, bởi vì ngươi là hoàn toàn xứng đáng được xưng là Hoàng Giả của giới dị năng."
Hạ Chí lại khẽ vươn tay, kéo một cái chân dê xuống, sau đó cắn một cái: "Mùi vị không tệ."
"Ta tin tưởng trước đó ngươi còn đang ở Giang Thành, mà ngươi có thể đột nhiên về tới nơi này, chỉ có một khả năng duy nhất, là khả năng cho tới bây giờ ta vẫn không dám suy nghĩ, đó chính là, ngươi có được dị năng cường đại nhất trong truyền thuyết, loại dị năng có thể khiến ngươi không quan tâm tới khoảng cách không gian." Thoạt nhìn Người Sắt có chút kích động, "Có thể tận mắt nhìn thấy một người sở hữu dị năng không gian, Người Sắt ta cũng coi như chết không đáng tiếc."
"Ngươi đã biết quá trễ." Hạ Chí chậm rãi đứng lên, trong tay lại vẫn cầm đùi dê như cũ, dường như hắn định coi cái đùi dê này là bữa trưa.
"Có thể đánh với Nhân Hoàng một trận, đời này không tiếc!" Người Sắt cũng đứng lên, trên người bắt đầu tản mát ra một luồng khí tức lạnh thấu xương, trong không khí bắt đầu phiêu tán mùi kim loại nồng nặc.
Biết rõ chắc chắn phải chết, nhưng Người Sắt lại không muốn thúc thủ chịu chết.
Hắn ta là Người Sắt, hắn ta là một vị thủ lĩnh, ít nhất hắn ta cũng phải chết trong một trận chiến đấu chân chính, đây là tôn nghiêm và vinh quang thuộc về Người Sắt hắn ta!
"Trời bỏ ta, ta không bỏ!" Người Sắt bỗng hô to một tiếng, sau đó vọt thẳng về phía Hạ Chí.
Thế nhưng Người Sắt mới đi được hai bước đã té ngã xuống đất, sau đó, cả người lập tức biến thành mảnh nhỏ, là biến thành mảnh nhỏ chân chính, tay chân chia lìa, vung vãi đầy đất, thoạt nhìn hệt như từng cục kim loại không rõ.
"Ngươi suy nghĩ nhiều." Hạ Chí hờ hững nói ra những lời này, một giây sau, Hạ Chí đã biến mất.
Con dê còn đang nằm trên xiên nướng, chỉ thiếu hai cái đùi dê.
Bệnh viện Thánh An.
Trong khu nghỉ ngơi của người nhà.
Liễu Huy có vẻ lừ đừ, tỷ tỷ còn đang được kiểm tra, tình huống không rõ, Hạ Chí thì nói đi làm ít chuyện, nhưng sau đó lại rời khỏi thật lâu thật lâu, đến bây giờ còn chưa trở về. Trong lúc nhất thời, Liễu Huy chỉ cảm thấy hôm nay thật đúng là cái gì cũng không thuận.
"Huy tử, chúng ta đi ăn chút gì đi?" Lúc này Liễu Thần mở miệng đề nghị, đã tới thời gian ăn trưa, trong khu nghỉ ngơi dành cho người nhà gần như không có người, phần lớn đều đã tới căn tin ăn gì đó.
Căn tin của bệnh viện Thánh An có đồ ăn miễn phí, hơn nữa tiệc đứng ở nơi này còn có thể tính là không tệ, cho nên, cứ việc người tới nơi này trên cơ bản đều là người có tiền, nhưng gần như mọi người đều ăn đồ ăn trong căn tin.
"Thần tỷ, tỷ đi đi, ta không muốn ăn." Liễu Huy lắc đầu nói.
Liễu Thần lại khuyên Liễu Huy vài câu, thấy Liễu Huy vẫn không muốn đi, Liễu Thần cũng không tiếp tục cưỡng ép mà tự mình đi, nàng là trợ lý của Liễu Linh, còn rất nhiều chuyện cần nàng làm, không ăn cơm sợ rằng không có sức làm.
Nửa giờ sau.
Liễu Thần từ căn tin trở về, sau đó nàng vừa thấy Liễu Huy, lập tức ngẩn ra.
Trong tay Liễu Huy cầm một cái đùi dê, đang gặm vô cùng ngon lành, mà bên cạnh Liễu Huy là Hạ Chí đang ngồi, mà trong tay Hạ Chí cũng cầm một cái đùi dê.
"Này, Hạ lão sư, ngươi đi ra ngoài để mua đùi dê nướng sao?" Liễu Thần đi tới, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ừm, ta kêu người nướng nguyên con." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Huy tử, không phải ngươi nói ngươi không muốn ăn sao?" Liễu Thần lại hỏi Liễu Huy.
"Thấy đùi dê lập tức muốn ăn." Liễu Huy mặt không đổi sắc.
Thật ra đây cũng không tính là nói dối, mười phút trước, thấy Hạ Chí trở lại, đúng là tâm tình của Liễu Huy đã tốt lên không ít.