"Hạ, Hạ Chí? Này, điều này sao có thể? Đây là đâu? Ngươi… không phải ngươi đang ở Giang Thành sao?" Trên mặt nam nhân trung niên tràn đầy kinh hãi, một phút đồng hồ trước, hắn ta còn đang uy hiếp Hạ Chí qua điện thoại, khi đó, trong lòng hắn ta vẫn tự tin vô cùng, hắn ta cảm thấy mình có thể tạo ra đả kích trọng đại với Hạ Chí. Nhưng hiện tại, trong lòng hắn ta chỉ có khủng hoảng, bởi vì tất cả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
"Ngươi bốn mươi tuổi, nhưng năng lực phóng hỏa của ngươi còn không bằng nữ nhân Phượng Hoàng kia khi nàng bốn tuổi, mặc dù đặt ở Tốt Thí, năng lực của ngươi cũng tương đối buồn cười." Hạ Chí lạnh lùng nhìn nam tử trung niên, "Chỉ dựa vào loại người hoàn toàn bất nhập lưu như ngươi, lại cũng dám đến uy hiếp ta?"
"Không, ta… ta chỉ..." Nam nhân trung niên có vẻ rất hoang mang rối loạn.
"Ngươi muốn nói, ngươi chỉ phụng mệnh hành sự, đúng không?" Hạ Chí lạnh lùng tiếp lời.
"Đúng đúng đúng, ta chỉ phụng mệnh hành sự, ta thật sự chỉ phụng mệnh hành sự, là thủ lĩnh khiến ta làm như vậy, thủ lĩnh nói ngươi không ở thành phố Thanh Cảng, hắn nói ngươi đã tới Giang Thành, không thể nào ngăn cản chuyện đang xảy ra ở đây!" Nam nhân trung niên có vẻ rất nóng lòng, hiển nhiên hắn ta muốn phủi sạch quan hệ, "Hạ Chí, thực sự chuyện này không liên quan gì tới ta, ta cũng không muốn uy hiếp ngươi, ta cũng không muốn thương tổn Thu Đồng tiểu thư, nhưng thủ lĩnh đã ra lệnh, ta nhất định phải tuân thủ!"
Thấy Hạ Chí đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, nam nhân trung niên cho rằng Hạ Chí không tin lời hắn ta, thế là hắn ta lập tức nói tiếp: "Hạ Chí, ngươi tin tưởng ta, đây là thật, đều do thủ lĩnh Người Sắt yêu cầu ta làm như vậy, nếu ngươi không tin có thể đi hỏi hắn ta!"
"Ta tin tưởng ngươi." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh.
"Vậy… ta có thể đi rồi chứ?" Trên mặt nam nhân trung niên xuất hiện vẻ kinh hỉ, dường như còn có hơi khó tin, hiển nhiên là hắn ta không nghĩ tới Hạ Chí lại dễ dàng tin tưởng hắn ta như vậy.
"Ngươi có thể đi chết." Hạ Chí thản nhiên nói.
Lời của Hạ Chí mới vừa dứt, trên ngón tay nam nhân trung niên đã tuôn trào một ngọn lửa, ngọn lửa từ đầu ngón tay của hắn ta nhanh chóng lan tràn tới những vị trí khác trên người hắn ta.
"A..." Nam nhân trung niên phát ra tiếng kêu thảm, "Không, không muốn, Hạ Chí, không phải ngươi nói ngươi tin tưởng ta sao? Ngươi... A..."
"Bất luận là vì nguyên nhân gì, muốn thương tổn Đồng Đồng nhà ta, chỉ có một kết cục." Trong giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí có một loại hờ hững từ tận xương, "Nếu ngươi đã thích phóng hỏa, vậy cứ từ từ bị đốt đến chết đi."
Hạ Chí chậm rãi xoay người, nhưng giọng nói còn tiếp tục vang lên: "Khi năng lực của một người quá bất nhập lưu, muốn chết cũng sẽ khó khăn hơn nhiều, tựa như ngươi bây giờ vậy."
"A..." Nam nhân trung niên đã nói không nên lời, hắn ta chỉ có thể dùng tiếng kêu thảm thiết để đáp lại Hạ Chí.
Chẳng qua, rất hiển nhiên, Hạ Chí cũng không cần hắn ta đáp lại, bởi Hạ Chí nói xong câu đó đã trực tiếp biến mất.
Vùng ngoại thành thành phố Thanh Cảng, trong một tòa đại trạch kiểu cũ, giữa trưa, trong trạch viện phát ra từng luồng hương thơm, là có một người đang quay thịt trong hậu viện, ừm, nói cho đúng hơn là đang nướng thịt dê.
Người này lại chính là thủ lĩnh của Tốt Thí, Người Sắt.
Mà giờ khắc này, trong đại trạch chỉ có một mình Người Sắt, có lẽ cũng vì vậy nên hắn ta ăn mặc rất tùy ý, dường như không chút để ý việc hiển lộ rõ thân thể gầy đét của mình.
"Chắc hẳn có rất nhiều người ghen tị với ngươi." Giọng nói lạnh nhạt đột nhiên truyền đến từ phía sau Người Sắt, "Khi bọn hắn đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến mình ăn mà không mập, ngươi lại có thể một bữa trưa ăn nguyên một con dê, mà không cần lo lắng bản thân mình sẽ béo lên."
Thân thể Người Sắt đột nhiên cứng đờ, hắn ta muốn xoay người, nhưng lại nhịn xuống.
Chẳng qua, thực ra hắn ta vốn không cần xoay người, bởi vì người đến đã nhanh chóng đi tới đối diện hắn ta, cách con dê, ngồi xuống đối diện hắn ta.
"Nhân Hoàng đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho hàn xá, không biết Nhân Hoàng có thể nể mặt ăn con dê nướng này với ta?" Người Sắt có vẻ hơi trấn định, nhưng phần trấn định này ít nhiều gì cũng có một chút làm bộ.
"Vốn dĩ ngươi cũng là thủ lĩnh một phương, ta nên để ngươi được làm quỷ no." Người tới chính là Hạ Chí, hắn nhìn Người Sắt, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Đáng tiếc, ngươi không nên sai người đi thương tổn Đồng Đồng."
Sát khí đột nhiên tản ra từ trên người Hạ Chí: "Từ chuyện Đinh Thiến nhảy lầu đến chuyện căn tin bị người đầu độc, ta đã bắt đầu hoài nghi là Tốt Thí các ngươi đang quấy rối, ta lên máy bay rời khỏi Thanh Cảng chính vì để các ngươi có cơ hội, mà các ngươi quả nhiên không để ta phải thất vọng."
"Ta nghĩ, hiện tại ta có nói gì cũng vô ích, đúng không?" Trong giọng nói của Người Sắt có một chút đắng chát, "Ngươi nói không sai, chúng ta đã được định là vai phụ trong thế giới này, thế nhưng sau khi ngươi có được năng lực khác hẳn với người khác, sao ngươi có thể cam tâm làm một vai phụ?"
Người sắt hơi nắm chặt nắm tay, giọng nói không tự chủ được mà cao lên: "Hạ Chí, từ sau khi ngươi xuất hiện ở thành phố Thanh Cảng, Tốt Thí chúng ta vẫn luôn không ngừng lấy lòng ngươi, thậm chí ta còn nguyện ý giao vị trí thủ lĩnh Tốt Thí cho ngươi, nhưng ngươi, từ đầu đến cuối đều không đặt chúng ta vào mắt. Lúc đầu chúng ta có thể hợp tác thật vui với nhau, tại sao ngươi phải làm như vậy? Lẽ nào trong mắt ngươi, Tốt Thí chúng ta thực sự không đáng một đồng?"
"Không sai, với ta, Tốt Thí các ngươi thật sự không đáng một đồng." Giọng điệu của Hạ Chí lạnh băng, "Từ lúc mới bắt đầu, ngươi đã không biết cách nhận chuẩn vị trí của mình, đó chính là các ngươi vốn không có tư cách bàn chuyện hợp tác với ta, về phần thủ lĩnh Tốt Thí..."
Hạ Chí dừng lại một chút, cười lạnh một tiếng: "Ngay cả vị trí thủ lĩnh Thiên Binh ta còn không có hứng thú, Tốt Thí các ngươi thì tính là cái thứ gì?"