Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 550 - Chương 549: Ngươi Rất Hâm Mộ Ta Sao (1)

Chưa xác định
Chương 549: Ngươi rất hâm mộ ta sao (1)

"Đương nhiên Đồng Đồng nhà ta rất xinh đẹp." Giọng điệu của Hạ Chí lại hết sức thản nhiên, "Ngươi rất hâm mộ ta sao?"

"Hâm mộ, đương nhiên hâm mộ." Nam nhân ở đầu bên kia điện thoại chậc chậc tán thưởng, "Nhìn vóc người của bạn gái ngươi này, thực sự là tuyệt tới không thể tuyệt hơn, đặc biệt là khi nàng đi bộ, thoạt nhìn lại càng quyến rũ, ta thật sợ mình không nhịn được đâu."

"Có ghen tị cũng vô ích, người xấu như ngươi là không thể tìm được bạn gái." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có điều ý châm chọc trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng.

"Hạ Chí, ngươi không cảm thấy lúc này ngươi chọc tức ta là rất không sáng suốt sao?" Trong giọng nói của nam nhân ở đầu bên kia điện thoại đã có một tia lạnh lẽo, "Hiện tại ta chỉ đang nhìn bạn gái của ngươi mà thôi, nhưng bất cứ lúc nào ta cũng có thể làm chút gì đó với nàng!"

"Chọc giận ngươi?" Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên, "Ngươi còn không xứng."

Một giây sau, giọng điệu của Hạ Chí chợt trở nên lạnh lẽo: "Ngươi thì tính là cái thá gì? Chỉ bằng ngươi cũng dám uy hiếp ta?"

"Hạ Chí, ngươi vẫn không coi ai ra gì như thế!" Trong giọng nói của nam nhân ở đầu bên kia điện thoại đã có phẫn nộ rất rõ ràng, "Ngươi từng làm Nhân Hoàng cao cao tại thượng, hiện tại, có tin đồn ngươi đã khôi phục một chút năng lực, Phượng Hoàng cũng bắt đầu dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, có phải ngươi cảm thấy mình đã vô địch thiên hạ rồi không? Nhưng sai lầm lớn nhất của ngươi chính là, rõ ràng có rất nhiều người có thể làm bạn với ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại muốn biến bọn hắn trở thành địch nhân của ngươi!"

Giọng nói ở bên đầu điện thoại kia càng lúc càng lớn: "Hiện tại, ngươi đã khiến tất cả mọi người trở thành địch nhân của ngươi, ta cho ngươi biết, cho dù hiện tại ngươi còn là Nhân Hoàng, ngươi cũng không thể cứu nổi Thu Đồng!"

"Loại hàng như các ngươi không có tư cách làm bằng hữu của ta." Giọng nói của Hạ Chí có lạnh lùng, "Trên thực tế, ngay cả tư cách làm việc cho ta các ngươi cũng không có."

"Hạ Chí, đây là ngươi tự tìm!" Nam nhân ở đầu bên kia điện thoại cắn răng, "Chúng ta vốn định cho ngươi một cơ hội hợp tác, nhưng bây giờ, không để ngươi trả giá thật nhiều, ngươi sẽ không biết sự lợi hại của chúng ta!"

Điện thoại đột nhiên bị ngắt máy, Hạ Chí cất điện thoại di động, bên cạnh lại truyền đến giọng nói của Liễu Huy: "Anh em, không sao chứ? Xem ngươi có vẻ như không quá vui vẻ."

"Ta đi làm chút chuyện." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.

"Ôi, anh em, chờ đã..." Liễu Huy có ý đuổi theo, chỉ có điều đuổi được vài mét lại phát hiện Hạ Chí đã biến mất.

Liễu Huy lập tức buồn bực, hình như hắn ta còn chưa kịp xin số điện thoại của Hạ Chí đâu, ngộ nhỡ Hạ Chí không trở lại, vậy há chẳng phải hắn ta sẽ không cách nào tìm được Hạ Chí nữa sao?

Đồng thời, trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Thu Đồng đang đi trong sân trường, chỉ có điều, thật ra lúc này nàng cũng không đi một mình, thủ phủ Thanh Cảng Trần Thiên Thành dẫn theo một số người đến trường học, hắn ta đã tìm người thiết kế xong trung tâm vận động, trong trung tâm vận động gần như bao hàm tất cả phương tiện thể dục cần có, mà Trần Thiên Thành cũng gây dựng một đoàn đội chuyên chịu trách nhiệm việc này.

Hiện tại Trần Thiên Thành đang dẫn theo người phụ trách đoàn đội này còn có nhà thiết kế… tới gặp mặt Thu Đồng, mà lúc này Thu Đồng lại đang dẫn theo bọn họ đi khảo sát thực địa. Trường trung học phổ thông Minh Nhật có không ít đất trống chưa sử dụng, địa điểm chính xác để tạo trung tâm vận động còn cần thương lượng xác định.

"Thu Đồng tiểu thư, Hạ lão sư không có ở đây sao?" Lúc này, rốt cục Trần Thiên Thành cũng không nhịn được mà hỏi chuyện này. Trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, ngoại trừ Thu Đồng còn có Phương Đắc Thắng cộng thêm mấy vị lão sư khác cùng tới, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ không thấy được Hạ Chí, điều này khiến Trần Thiên Thành có chút buồn bực.

"Hắn có chút việc tới Giang Thành." Thu Đồng cũng không giấu giếm.

"À, chẳng trách." Trần Thiên Thành lập tức hiểu được, hắn ta còn đáng thấy kỳ lạ đây, theo lý thuyết, chuyện này do một tay Hạ Chí thúc đẩy, Hạ Chí vốn nên xuất hiện mới đúng.

Dừng một chút, Trần Thiên Thành còn nói thêm: "Thu Đồng tiểu thư, sắp tới có kỳ nghỉ dài hạn, vì không ảnh hưởng tới việc dạy học, chúng ta hy vọng có thể quyết định được phương án cặn kẽ trước kỳ nghỉ dài hạn, sau đó trong thời gian nghỉ dài hạn, chúng ta có thể làm xong móng, sau đó chúng ta có thể lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần tới xây dựng. Bởi vì thời gian hơi eo hẹp, cho nên còn mời Thu Đồng tiểu thư bớt thời giờ gọi điện thoại cho Hạ lão sư, để hắn xem phương án của chúng ta một chút."

Hiển nhiên, dưới cái nhìn của Trần Thiên Thành, phương án cụ thể này cuối cùng còn phải để Hạ Chí quyết định. Cứ việc Thu Đồng mới là hiệu trưởng nơi này, nhưng Trần Thiên Thành lại cảm thấy thật ra Hạ Chí mới là người có thể làm chủ chân chính.

"Ta sẽ nói chuyện này với hắn." Thu Đồng cũng không cảm thấy có gì không bình thường, chỉ có điều nàng lại không nhịn được mà thầm chửi bới Hạ Chí, nói không chừng tên hỗn đản này đang lêu lổng với ai đó ở Giang Thành, luyến tiếc trở về đây.

Bên này Thu Đồng và một đám người Trần Thiên Thành vừa đi vừa nói chuyện, mà sau lưng bọn hắn, ở nơi cách đó chừng mấy chục mét, một nam nhân trung niên vừa để điện thoại di động xuống, nét mặt hắn ta rất âm lãnh, đứng xa xa nhìn bóng lưng Thu Đồng, sau đó hắn ta giơ tay lên, hai ngón tay ma sát một chút, một đầu ngón tay trong đó toát ra một ngọn lửa.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên nam nhân trung niên biến mất.

Một giây sau, nam nhân trung niên lập tức phát hiện mình đã tới một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng trong tầm mắt hắn ta lại xuất hiện một người không xa lạ gì.

Bình Luận (0)
Comment