"Thần tỷ, rốt cuộc tỷ ta đã hôn mê như thế nào?" Lúc này Liễu Huy mới mở miệng hỏi.
"Lúc trước chúng ta đang họp với mấy nhà đầu tư, sau đó không có bất kỳ dấu hiệu gì, đột nhiên Linh tỷ hôn mê đi, ta cũng không biết rõ nguyên nhân, chỉ có thể mau chóng đưa nàng tới bệnh viện." Hiển nhiên Liễu Thần cũng không biết rõ tình trạng, Liễu Linh đang quản lý một quỹ tư mộ, có họp với người đầu tư cũng là chuyện rất bình thường. Mà thật ra, trên cơ bản, những người đầu tư đều là người quen của bọn họ, theo lý thuyết hẳn không tồn tại bất kỳ vấn đề gì.
"Lúc đó Lạc Chuẩn ngươi cũng ở đấy đúng không?" Liễu Huy lập tức chĩa đầu mâu về phía tỷ phu tương lai, "Nếu không sao ngươi lại có thể tới nhanh như vậy?"
"Đúng là ta cũng ở đó." Lạc Chuẩn gật đầu, "Giống như Liễu Thần nói, đột nhiên Liễu Linh hôn mê, hiện tại ta cũng không hiểu rõ rốt cục đã có chuyện gì xảy ra."
"Tốt rồi, Huy tử, đừng vội tra xét nguyên nhân, xem bác sĩ nói thế nào trước." Mắt thấy Liễu Huy lại muốn cãi nhau với Lạc Chuẩn, Liễu Thần vội vàng chen vào một câu, "Nhìn đi, bác sĩ ra rồi."
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra từ bên trong, mà cả ba người Liễu Huy Liễu Thần Lạc Chuẩn đều vội vàng đi tới.
"Bác sĩ, tỷ ta thế nào rồi?" Liễu Huy hơi nóng nảy hỏi.
"Theo kiểm tra sơ bộ, thân thể Liễu tiểu thư cũng không có vấn đề, chúng ta hoài nghi nàng mắc bệnh tâm lý, có thể là do chứng khủng hoảng phát tác. Chỉ có điều bởi vì Liễu tiểu thư còn chưa tỉnh lại, cho nên chúng ta định kiểm tra kỹ thêm, vì thế cũng cần tốn thêm một chút thời gian, còn mời các vị kiên trì chờ đợi." Bác sĩ giải thích một chút, đồng thời, hộ sĩ cũng đẩy giường đưa Liễu Linh ra ngoài.
Liễu Linh nằm trên giường, đang truyền dịch, vẫn hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, nếu quan sát kỹ có thể phát hiện da mắt của nàng đang nhanh chóng giật giật.
"Tỷ!" Liễu Huy kêu một tiếng, hiển nhiên không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào, mà hộ sĩ cũng nhanh chóng đẩy người đi, hiển nhiên là bọn họ không muốn để Liễu Huy tới quấy rối.
"Ta đi xem thử xem." Lạc Chuẩn đi theo.
Lần này Liễu Huy cũng không đi theo, chỉ là sắc mặt hắn ta tràn đầy bất an, có thể nhìn ra được, hắn ta thật sự quan tâm tỷ mình.
"Bác sĩ, sao tỷ ta lại mắc chứng khủng hoảng? Tố chất tâm lý của tỷ ta vốn tốt, sự nghiệp cũng rất thành công." Hiển nhiên Liễu Huy có chút không tin.
"Liễu tiên sinh, trên phương diện tâm lý, ta cũng không phải chuyên gia, nhưng nhiều khi, chứng khủng hoảng thường bắt nguồn vì người bệnh có yêu cầu quá cao đối với bản thân, quá theo đuổi hoàn mỹ, nói cách khác, mặc dù là người hoàn mỹ như Liễu tiểu thư cũng có khả năng mắc bệnh." Bác sĩ rất kiên trì, "Đương nhiên, hiện tại đó chỉ là phán đoán sơ bộ, chúng ta sẽ sắp xếp chuyên gia kiểm tra kỹ càng hơn."
"Thế nhưng ta thấy tỷ ta đầu đầy mồ hôi, có vẻ không đúng lắm, hiện tại trời cũng không nóng, nàng còn đã hôn mê, sao có thể túa nhiều mồ hôi như vậy?" Liễu Huy vẫn cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"Huy tử, ngươi đừng vội, bác sĩ sẽ kiểm tra rõ ràng." Lúc này Liễu Thần lại không nhịn được khuyên nhủ.
Bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, rất nhanh đã rời đi, thật ra chất vấn của Liễu Huy cũng không phải không có lý, hiện tại thời tiết Giang Thành cũng không quá nóng, bộ dáng túa mồ hôi như mưa của Liễu Linh quả thật rất không bình thường.
"Anh em, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Trước đó ngươi nói tỷ ta gặp phiền toái, rốt cuộc là phiền toái gì?" Liễu Huy đã có vẻ như có bệnh vái tứ phương, tuy Hạ Chí không phải bác sĩ, nhưng hắn ta lại hy vọng Hạ Chí có thể giải quyết vấn đề này giúp hắn ta.
"Ta gọi một cuộc điện thoại trước." Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề của Liễu Huy ngay, chỉ đi tới một bên, cầm điện thoại di động lên, nhấn một dãy số.
"Gì vậy?" Giọng nói lạnh như băng truyền đến từ bên kia điện thoại, chính là giọng nói của Hạ Mạt.
"Ta cần Tequila đến Giang Thành một chuyến." Lúc này Hạ Chí cũng đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng chính sự.
"Ngươi có thể trực tiếp gọi điện thoại cho nàng!" Dường như Hạ Mạt hơi bất mãn.
"Nếu ngươi buồn chán cũng có thể đi chơi với nàng." Hạ Chí tiếp tục nói.
"Ta không buồn chán, ngươi mới buồn chán!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Ngươi đến rồi ta sẽ không buồn chán nữa." Hạ Chí cười hì hì nói.
"Không đi!" Hạ Mạt rất dứt khoát phun ra hai chữ, sau đó liền cúp điện thoại.
Hai phút sau, điện thoại của Hạ Chí vang lên.
"Hạ lão sư, ngươi cần ta tới ngay sao?" Lúc này, người gọi điện thoại tới chính là Tequila.
"Không cần quá vội, cứ tới đây theo phương thức bình thường là được." Hạ Chí trả lời.
"Được, vậy ta lập tức lên máy bay tới." Hiển nhiên Tequila đã hiểu rõ ý của Hạ Chí.
Hạ Chí cũng không nhiều lời với Tequila, rất nhanh đã cúp điện thoại, sau đó hắn xoay người, đi về phía Liễu Huy.
"Anh em, hiện tại tình huống thế nào rồi?" Liễu Huy hơi nóng nảy hỏi.
"Trước hết cứ để bác sĩ kiểm tra đi." Hạ Chí cũng không nhiều lời với Liễu Huy, đối với tình huống của Liễu Linh, hắn đã có suy đoán đại khái, nhưng cũng không thể xác định hoàn toàn, cho nên hắn cần Tequila tới đây.
Leng keng.
Lúc này, điện thoại của Hạ Chí lại đổ chuông, mà đây là tiếng chuông báo tin nhắn.
Hạ Chí lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn, phát hiện đó là một tấm hình, trong hình là một nữ nhân đang đi bộ, cứ việc đó chỉ là bóng lưng, nhưng Hạ Chí vẫn chỉ liếc mắt đã nhìn ra, đây là Thu Đồng.
Điện thoại lại vang lên, lần này không phải tin nhắn, mà là một số điện thoại xa lạ gọi tới.
"Hạ Chí, bạn gái của ngươi thực sự rất đẹp." Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói của một nam nhân.