"Anh em, tỷ ta đã xảy ra chuyện!" Liễu Huy vừa phóng như bay vừa có chút lo lắng nói với Hạ Chí.
"Còn chưa chết đúng không?" Hạ Chí hỏi một câu rất lạnh nhạt.
"Chưa, chỉ hôn mê." Liễu Huy vội vã trả lời.
"Vậy thì không sao, không cần sợ." Hạ Chí nói như đang an ủi, nhưng lúc này hiển nhiên Liễu Huy không hề cảm thấy đây là lời an ủi.
Tuy nói người còn sống thật sự không phải kết quả xấu nhất, nhưng Liễu Huy vẫn cảm thấy hoang mang rối loạn, chẳng qua, hắn ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm lái xe. Xấp xỉ mười lăm phút sau, xe ngừng lại trước bệnh viện Thánh An.
Đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp, thật ra ở Trung Quốc, bệnh viện tư nhân có lớn tới mấy cũng không thể sánh nổi với bệnh viện công, nhưng bệnh viện Thánh An có thể tính là ngoại lệ. Đây là một bệnh viện tư nhân được đặc biệt xây dựng vì những người giàu có, ở đây bất luận là tiêu chuẩn chữa bệnh hay chất lượng phục vụ đều là nhất lưu chân chính.
Mặt khác, tiêu chuẩn bảo mật của nơi này cũng là nhất lưu, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người giàu có lựa chọn tới đây trị bệnh, một khi gặp phải một số bệnh không muốn bị người khác biết, tới đây trị liệu chính là sự chọn lựa tốt nhất.
Rõ ràng tiêu chuẩn thu lệ phí của nơi này cũng là nhất lưu, tương đối đắt đỏ.
Nhưng đối với kẻ có tiền, đắt rẻ không phải vấn đề, chỉ cần nó tốt là đã đủ.
"Huy tử, bên này!" Liễu Huy vừa xuống xe đã có người vẫy tay gọi hắn ta.
Đây cũng là một nữ nhân trẻ tuổi, chừng hai lăm hai sáu, ăn mặc kiểu thành phần tri thức, dung mạo vóc người đều không tệ, khí chất cũng không tầm thường. Mà giờ khắc này, nét mặt nàng cũng có vẻ lo lắng vô cùng.
"Thần tỷ, tỷ ta đâu?" Liễu Huy bước nhanh tới, vội vàng hỏi.
"Trong phòng cấp cứu, bác sĩ đang kiểm tra, Lạc Chuẩn cũng đang ở bên kia." Nữ nhân được Liễu Huy gọi là Thần tỷ vừa đi vào trong vừa nói nhanh: "Ngươi không cần vội, tỷ của ngươi chỉ bị hôn mê, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì."
"Tỷ ta vẫn luôn khỏe mạnh, bình thường cũng chú ý rèn luyện, hiện tại lại đột nhiên hôn mê, chắc chắn là không bình thường." Liễu Huy lại không cách nào không lo lắng, đặc biệt là trước đó không lâu Hạ Chí còn từng nói tỷ hắn ta gặp phiền toái. Hiện tại đột nhiên tỷ hắn hôn mê, nếu nói giữa hai chuyện này không có liên quan, Liễu Huy thật không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
"Nói chung trước mắt ngươi đừng hoảng hốt, đợi khi bác sĩ kiểm tra xong rồi lại nói." Vị Thần tỷ kia nói đến đây lại đưa mắt nhìn Hạ Chí, "Huy tử, đây là bằng hữu của ngươi?"
"À, Thần tỷ, đây chính là người anh em ta quen biết trên máy bay, Hạ Chí, rất lợi hại." Rốt cục Liễu Huy cũng nhớ tới việc nên giới thiệu một chút, "Anh em, đây là đường tỷ ta Liễu Thần, cũng là trợ lý của tỷ ta."
"Là ngươi?" Liễu Thần nhìn thấy Hạ Chí, có chút hưng phấn, "Ngươi là Hạ Chí của thành phố Thanh Cảng, chính là giáo viên siêu cấp lợi hại của trường trung học phổ thông Minh Nhật kia, đúng không? Bạn gái ngươi là Thu Đồng, ta đã từng nhìn thấy tin tức về hai người các ngươi trên mạng, đặc biệt là đoạn khiêu vũ của ngươi và Thu Đồng, quá đẹp trai!"
"Ách, anh em, hình như ngươi gặp được fan." Liễu Huy lập tức phát hiện, hình như vị đường tỷ này của hắn ta là fan của Hạ Chí.
"Thật ra ta là fan của Thu Đồng." Liễu Thần giải thích, "Đúng rồi, Hạ lão sư, sao ngươi lại tới Giang Thành? Bạn gái ngươi không đi cùng ngươi sao?"
"Ta tới làm chút chuyện, Đồng Đồng bề bộn nhiều việc, tạm thời không rảnh." Hạ Chí cũng trả lời vấn đề của Liễu Thần. Khoan hãy nói, sau khi đến Giang Thành, có thể nói Liễu Thần là người đầu tiên thật sự nhận ra hắn.
Liễu Thần cũng không nói thêm gì, bởi vì hiện tại bọn hắn đã đến bên ngoài phòng cấp cứu, mà rốt cục Liễu Thần cũng nhớ tới hiện tại Liễu Linh còn đang hôn mê, hiện tại thật sự không phải thời điểm thích hợp để theo đuổi minh tinh.
Bên ngoài phòng cấp cứu có một nam nhân đang đi tới đi lui, nam nhân này chừng ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường, không tính là cao to cũng không tính là anh tuấn, ngược lại trông có vẻ trung hậu thành thật. Mà hiện tại, trên mặt hắn ta cũng có vẻ rất lo lắng.
"Anh em, vậy chính là bạn trai của tỷ ta, tên Lạc Chuẩn, Lạc trong Lạc Tân Vương, Chuẩn trong bị chuẩn." Lúc này Liễu Huy lại nhỏ giọng nói với Hạ Chí: "Tỷ ta nói người này thành thật, nhưng ta cảm thấy loại gia hỏa thoạt nhìn thành thật, hơn phân nửa là không thành thật."
"Huy tử, ngươi và Lạc Chuẩn vốn không quen biết, sao ngươi lại không thích hắn ta như thế?" Liễu Thần ở bên cạnh nghe được lời Liễu Huy nói, có chút cạn lời, "Thật ra Lạc Chuẩn cũng rất không tồi, biết nỗ lực tiến tới, không lăng nhăng, là một người thành thật."
"Cái gì mà người thành thật, hiện tại hắn ta không có cơ hội lăng nhăng, nhưng người như thế một khi có cơ hội nhất định sẽ trở nên càng lăng nhăng hơn bình thường." Liễu Huy không cho là đúng, "Người như thế ta thấy đầy trên mạng."
"Chuyện trên mạng không thể coi là thật, ngươi đang phiến diện." Liễu Thần không nhịn được phản bác.
"Liễu Thần, Huy tử, các ngươi đã tới." Giọng ôn hòa truyền đến, là Lạc Chuẩn đã phát hiện ra Liễu Huy Liễu Thần, sau đó đi về phía hai người.
Đương nhiên cuộc thảo luận giữa Liễu Thần và Liễu Huy chỉ có thể kết thúc, Liễu Huy hừ nhẹ một tiếng: "Đừng gọi ta là Huy tử, ta với ngươi không quen!"
"Lạc Chuẩn, đừng để ý tới Huy tử, hắn vẫn luôn như vậy." Liễu Thần mau chóng giảng hòa, sau đó nói sang chuyện khác, "Linh tỷ sao rồi?"
"Bác sĩ còn đang kiểm tra, ta cũng không rõ tình huống cụ thể, chỉ có thể chờ đợi." Trên mặt Lạc Chuẩn thoáng qua vẻ rầu rĩ, trong giọng nói ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.