Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 560 - Chương 559: Ta Không Cần Nuôi Vẫn Có Thể Sống (1)

Chưa xác định
Chương 559: Ta không cần nuôi vẫn có thể sống (1)

"Tại sao phải đổi?" Hạ Chí bày ra vẻ hoàn toàn không hiểu, "Tiếng chuông này rất êm tai."

"Nhanh đổi!" Trong giọng nói lạnh như băng của Hạ Mạt như có một chút buồn bực.

"Buổi tối ăn cơm chung không?" Đột nhiên Hạ Chí lại dời trọng tâm câu chuyện.

"Ngươi đổi chuông trước!" Hạ Mạt không trả lời vấn đề của Hạ Chí.

"Ừm, vậy cùng đi ăn cơm đi." Hạ Chí bày ra vẻ quyết định thay Hạ Mạt.

"Ta có việc." Hạ Mạt cũng không đồng ý.

"Không sao, ta chờ ngươi." Hạ Chí nói xong liền cúp điện thoại, tầm mắt lại nhìn về phía một nơi khác trong hành lang, tuy thoạt nhìn nơi đó cái gì cũng không có, nhưng hắn biết, Hạ Mạt đang ở nơi đó.

Vài giây đồng hồ sau, Hạ Chí thu hồi tầm mắt, bởi vì Hạ Mạt đã đi rồi.

"Ngươi thực sự rất muốn mời ta ăn cơm?" Lúc này Hạ Chí lại quay đầu nhìn về phía Liễu Huy.

"Đúng đúng đúng, người anh em, ta thực sự thực sự rất muốn mời ngươi ăn cơm!" Liễu Huy gật đầu liên tục không ngừng.

"Vậy được, tìm chỗ đi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta ra ngoài một chuyến, đến lúc đó ngươi chỉ cần nói địa chỉ cho ta biết là được."

Hạ Chí lưu lại những lời này, sau đó bước nhanh rời đi.

Hạ Chí cũng không đi tìm Hạ Mạt, mà trở về khách sạn.

"Ừm, nghỉ ngơi một chút đi." Hạ Chí duỗi lưng, sau đó nằm dài lên trên ghế sofa.

Vừa nghỉ ngơi đã xấp xỉ hai giờ, khi Hạ Chí đứng dậy từ trên ghế sofa, đã là sáu giờ tối.

Mà đúng lúc này, điện thoại di động của hắn cũng đổ chuông.

"Mau nhận điện thoại, nếu không ta sẽ không ăn cơm với ngươi..." Giọng nói lạnh băng mà động lòng người, hiển nhiên người gọi điện thoại tới vẫn là Hạ Mạt.

Một nữ cảnh quan chân dài xinh đẹp gợi cảm đột nhiên xuất hiện, chính là Hạ Mạt, nàng thấy Hạ Chí, dường như hơi buồn bực: "Ngươi không đổi chuông!"

"Đã đổi rồi!" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ngươi nghe đi, không giống với lúc trước."

Đúng là tiếng chuông đã được sửa lại thật, đổi từ "trốn đi" thành "không ăn cơm với ngươi", nhưng không hề nghi ngờ, việc đổi tiếng chuông mà Hạ Mạt mong muốn không phải là đổi như thế này.

"Không phải đổi như vậy!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí.

"Lần sau lại đổi nữa, chúng ta đi ăn cơm." Hạ Chí đứng lên, "Có người muốn mời chúng ta ăn cơm."

Leng keng.

Một tin nhắn đúng lúc được gửi tới, mà một giây sau, điện thoại lại lần nữa đổ chuông, đương nhiên, lần này không phải Hạ Mạt gọi.

"Người anh em, ta đã gửi địa chỉ nhà hàng cho ngươi, Nhất Phẩm Đường, hẳn ngươi biết đường tới rồi đúng không? Nếu không chúng ta sẽ tới đón ngươi." Người gọi điện thoại tới chính là Liễu Huy, hiển nhiên tin nhắn ban nãy cũng là do hắn ta gửi tới.

"Không cần đón, ta biết rõ đường tới đó." Hạ Chí nói xong cũng rất dứt khoát cúp điện thoại, sau đó cười xán lạn với Hạ Mạt, "Đi thôi, nghe nói Nhất Phẩm Đường là quán ăn ngon nhất Giang Thành."

"Vì sao Phượng Hoàng lại ở chỗ này?" Hạ Mạt lại đột nhiên hỏi sang một chuyện khác.

"Không rõ, ta và nàng cũng không thân." Hạ Chí thuận miệng trả lời.

"Lừa đảo!" Hạ Mạt hừ một tiếng, xoay người đi ra bên ngoài phòng.

Lần này nàng không ẩn thân, hiển nhiên là vì đồng ý đi ăn cơm với Hạ Chí, nếu không, hơn phân nửa là nàng lại sẽ lẩn mất.

Mà tuy Hạ Mạt cũng không nói vì sao nàng lại tới nơi này, nhưng thoạt nhìn, thật ra chuyện này cũng có liên quan với Phượng Hoàng, rất có thể là Tequila đã báo cáo chuyện Phượng Hoàng cho nàng.

Đương nhiên, Hạ Chí cũng không quan tâm việc này, hắn và Hạ Mạt cùng đi ra khỏi gian phòng, sau đó lại sóng vai đi chung một chỗ với nàng, tùy ý hỏi: "Có cưỡi moto tới không?"

"Không." Hạ Mạt trả lời.

"Vì sao hiện tại ngươi lại thích mang giày cao gót như vậy?" Hạ Chí lại hỏi.

Đúng là Hạ Mạt lại mang giày cao gót, trên thực tế, hiện tại gần như mỗi ngày nàng đều mang giày cao gót.

"Ta thích cao hơn ngươi." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.

"Đam mê này không tốt lắm." Hạ Chí nói rất chân thành: "Ta kiến nghị ngươi nên bỏ."

"Ngươi đổi chuông điện thoại di động trước." Hạ Mạt lạnh lùng nói.

"Ừm, thật ra đam mê này cũng không có gì không tốt, có thể tiếp tục giữ lại." Hạ Chí lập tức đổi lời.

Qua ba giây.

Hạ Chí còn nói thêm: "Thật ra giày cao gót cũng có rất nhiều loại, có loại hận trời cao hơn mười cm, cũng có loại chỉ cao mấy centi mét, ngươi có thể để mình có càng nhiều sự lựa chọn hơn, tỷ như chỉ mang giày cao năm cm."

"Ta không thích lựa chọn." Hạ Mạt nói xong câu đó lại đi vào thang máy.

Hạ Chí vào thang máy theo: "Có muốn chơi trò vui không?"

"Không muốn." Hạ Mạt trả lời rất kiên quyết.

"Nữ hài tử không thể khó chịu như vậy, cho dù ngươi rất đẹp, cũng không thể tùy hứng như thế." Hạ Chí nói rất chân thành.

Thật ra hiện tại trong thang máy còn có hai người, hai nam nhân, hai nam nhân này vừa nhìn thấy Hạ Mạt đi đến, mắt đã không thể rời.

"Huynh đệ, bạn gái xinh đẹp như vậy, muốn tùy hứng thế nào cũng được."

"Đúng vậy, vị huynh đệ này, nữ cảnh quan xinh đẹp như vậy cũng không nhiều."

Ngoài miệng hai nam nhân này nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang nói thầm, nếu bọn hắn có bạn gái xinh đẹp như thế, nàng muốn tùy hứng thế nào có thể tùy hứng thế ấy.

"Bọn hắn nói ngươi có thể tùy hứng." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, "Cho nên chúng ta có nên nói cho bọn hắn biết thật ra chúng ta là quỷ không?"

"Ách, huynh đệ, trời còn chưa tối đâu, đừng dọa người... A!" Một nam nhân còn chưa dứt lời lại đột nhiên la hoảng lên, bởi mới vừa rồi, Hạ Chí và Hạ Mạt đều biến mất không thấy.

Bình Luận (0)
Comment