Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 561 - Chương 560: Ta Không Cần Nuôi Vẫn Có Thể Sống (2)

Chưa xác định
Chương 560: Ta không cần nuôi vẫn có thể sống (2)

"Không hù dọa ngươi, chúng ta thật sự là quỷ." Đúng lúc này, Hạ Chí lại xông ra, nhưng lại một giây sau, hắn lại biến mất không thấy đâu nữa.

"A!" Một nam nhân khác cũng la hoảng lên, sau đó vội vàng nhấn nút thang máy.

Đáng tiếc bọn hắn có nhấn thế nào cũng vô ích, thang máy đi thẳng tới tầng một, sau đó, cửa mở.

"Quỷ, có quỷ!" Hai nam nhân này hoảng sợ thét chói tai, lao ra khỏi thang máy.

Trong sảnh lớn khách sạn, một đám người nhìn về phía thang máy, lại phát hiện trong thang máy có một nam một nữ đang đi ra, nam không tính là đặc biệt anh tuấn nhưng cũng có khí chất nam nhân rất đặc biệt, còn nữ lại là nữ cảnh quan xinh đẹp gợi cảm dị thường, hai người sóng vai đi ra, mà nam nhân kia lại hờ hững nói một câu: "Bọn hắn điên rồi."

Nhìn nhìn hai nam nhân hoảng hốt thất thố chạy ra khỏi khách sạn, trong lòng mọi người thầm nói, rất có thể hai người kia đã điên thật rồi, trời còn chưa tối đâu, lấy đâu ra quỷ?

Hạ Chí đi ra khỏi khách sạn, phát hiện hai người kia vừa tiến vào taxi liền mở miệng nói: "Lá gan của bọn hắn cũng quá nhỏ."

"Trong lòng có quỷ." Hạ Mạt lạnh lùng nói.

"À, thật ra đây chỉ là hai tên lừa gạt mà thôi." Hạ Chí cười xán lạn, "Lại nói tiếp, chúng ta cũng không hù dọa bọn hắn, chỉ lừa bọn hắn..."

"Ngươi cũng là lừa đảo!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.

"Chúng ta đi xe hay là đi bộ?" Hạ Chí lại dời trọng tâm câu chuyện.

"Đi bộ." Hạ Mạt nói xong câu đó lại đột nhiên biến mất.

"Đi bộ cũng không phải đi như vậy." Hạ Chí khẽ vươn tay, như đột nhiên kéo Hạ Mạt từ trong bóng tối ra ngoài, "Đi thôi, chậm rãi đi dạo, không xa, nửa giờ là có thể đến."

Hạ Mạt không tiếp tục biến mất, sau đó, hai người cứ như vậy sóng vai dọc theo đường, thoạt nhìn hệt như một cặp đôi đang đi dạo phố.

"Quần áo trong kia cũng không tệ, muốn mua không?"

"Không muốn."

"Đôi giày cao gót trong tiệm kia đẹp quá, đổi một đôi đi?"

"Không đổi."

"Túi xách này cũng không tệ, hình như ta chưa từng thấy ngươi dùng túi xách bao giờ."

"Không cần."

"Đồ trang điểm có muốn không?"

"Không muốn."

...

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng hai người lại trò chuyện vài câu, mà sau cùng, Hạ Chí đưa ra kết luận: "Ừm, hẳn ngươi chính là nữ hài tử dễ nuôi nhất trên thế giới này."

"Ta không cần nuôi vẫn có thể sống." Hạ Mạt dùng giọng điệu lạnh băng vạn năm không đổi của nàng để trả lời.

Bên này Hạ Chí và Hạ Mạt còn đang đi dạo trên đường, mà trong phòng bao Nhất Phẩm Đường xa hoa đã có một nam hai nữ đang ngồi, chính là ba người Liễu Huy Liễu Thần Liễu Linh.

Xấp xỉ một giờ trước, Liễu Linh đã tỉnh lại, trước khi nàng tới đây, bệnh viện Thánh An đã làm kiểm tra não cho nàng, xác định nàng thật sự không sao nữa. Đương nhiên, vốn dĩ bệnh viện còn hy vọng Liễu Linh có thể nằm lại bệnh viện quan sát một đêm, nhưng Liễu Linh muốn trực tiếp cảm ơn Hạ Chí một chút, cho nên nàng cũng tới đây.

Ở Giang Thành, Liễu gia cũng không phải gia tộc đỉnh cấp gì, nhưng thật ra ở Giang Thành, mạng lưới quan hệ của Liễu Linh cũng có thể tính là không tệ, xét đến cùng, vẫn là vì quỹ tư mộ của nàng. Trong giới nhân vật nổi tiếng Giang Thành, không ít người không có năng lực quản lý tài sản, mà trên phương diện này, Liễu Linh có thiên phú dị thường, đặc biệt một số kẻ ăn chơi trác táng chỉ biết dùng tiền mà không biết cách kiếm tiền, hiện tại có Liễu Linh giúp bọn hắn, để bọn hắn có thể vẫn có tiền xài, đương nhiên bọn hắn cũng sẽ rất cảm ơn Liễu Linh.

Trong một giờ trước, Liễu Linh đã gọi không ít cuộc điện thoại, sau đó xác nhận đúng là Vọng Giang Lâu đã bị hủy đi, mà có người nói Kiều Tuấn đã bị đánh tàn phế, hiện tại còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện. Mà hết thảy này đều quy công cho Hạ Chí. Mặt khác, Liễu Linh cũng căn cứ đầu mối Hạ Chí nói, điều tra ra đúng là bạn trai Lạc Chuẩn của nàng đã kết hôn thật, mà về chuyện xe chấn xấu xa của Mã Lạp Đa - bạn trai cũ của Liễu Thần, nàng đã trực tiếp tìm tới đương sự kia, cũng nhận được đáp án xác nhận.

Liễu Linh là người thông minh, mà nàng cũng chỉ thoáng cái đã ý thức được, người tên Hạ Chí này thật sự là một người tài ba chân chính, người như vậy không nói có thể kết giao hay không, nhưng đầu tiên khẳng định là không thể đắc tội.

Mà bây giờ, quan hệ giữa Hạ Chí và Liễu Huy cũng không tệ lắm, chỉ cần có thể duy trì, đúng là chuyện tốt với Liễu gia bọn họ.

"Huy tử, có cần không gọi điện thoại cho Hạ Chí không?" Lúc này Liễu Thần lại mở miệng hỏi: "Ngộ nhỡ hắn không tìm được nơi này thì sao?"

"Đừng gọi điện thoại thúc hắn, lỡ chọc giận hắn mất hứng thì không tốt." Liễu Linh lại lắc đầu nói.

"Đúng vậy, Thần tỷ, chúng ta vẫn nên đợi thêm chút nữa đi, hắn nói có thể đến vậy khẳng định là sẽ đến." Liễu Huy cũng biểu thị tán thành.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, Liễu Huy vội vàng đứng dậy, đi ra cửa, kéo cửa ra, lại sửng sốt.

Nơi cửa có một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện, nhưng cũng không phải Hạ Chí.

"Diệp Vân Hạo?" Liễu Huy khẽ nhíu mày.

"Huy thiếu, Liễu đại tiểu thư, ta có thể vào không?" Diệp Vân Hạo ngược lại có phần lễ phép.

"Diệp tam thiếu, mời vào." Liễu Linh đứng lên, Diệp Vân Hạo là lão tam Diệp gia, mà Diệp gia lại là gia tộc đỉnh cấp chân chính ở Giang Thành.

Nhưng trước hôm nay, Liễu Linh rất ít giao tiếp với Diệp gia, nói cho cùng, thật ra Diệp gia cũng không đặt Liễu gia vào mắt, mà dường như Diệp Vân Hạo cũng không có quá nhiều hứng thú giao tiếp với Liễu Linh.

Nhưng hiện tại, Diệp Vân Hạo lại có thể chủ động xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên hơi không được bình thường.

"Diệp tam thiếu, trùng hợp như vậy, ngươi cũng tới đây ăn cơm sao?" Liễu Linh hỏi dò.

Bình Luận (0)
Comment