Trong màn đêm, trên người Hạ Chí tản mát ra khí tức lạnh như băng, hắn lạnh lùng nhìn Phượng Hoàng, lại cũng không nói lời nào.
"Trên cơ bản, Hắc Ám Đế Quốc ở Giang Thành đã bị giải quyết, nhưng những người bình thường đã bị bọn hắn khống chế kia, ta tạm thời không cách nào khiến bọn hắn khôi phục bình thường. Ta nghĩ những nữ nhân trong Hắc Ám Đế Quốc ở thành phố Thanh Cảng, đều là ngươi giúp bọn hắn khôi phục bình thường, đúng không?" Phượng Hoàng nói thẳng ra nguyên nhân nàng tới nơi này, "Nếu như ngươi không muốn quản chuyện này..."
Phượng Hoàng cũng không nói hết lời, bởi vì đúng lúc này, Hạ Chí đã trực tiếp biến mất.
Từ đầu đến cuối, thậm chí Hạ Chí còn không nói với Phượng Hoàng một chữ.
Một luồng hỏa diễm đột nhiên xuất hiện, rọi sáng gương mặt tuyệt mỹ của Phượng Hoàng, chỉ có điều, lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ. Đối với nàng, Hạ Chí hận nàng thậm chí là chán ghét nàng cũng không phải nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng nhất là ngay tại lúc này, Hạ Chí đã hoàn toàn không muốn có bất kỳ giao lưu gì với nàng.
Giống như Hạ Chí đã triệt để coi nhẹ nàng.
Hỏa diễm đột nhiên tắt rụi, trong tay Phượng Hoàng lại đột nhiên nhiều thêm một chiếc điện thoại di động.
"Đã biết." Phượng Hoàng cúp điện thoại, tâm tình lại đột nhiên tốt hơn nhiều, bởi vì nàng vừa nhận được tin tức, những người thường bị Hắc Ám Đế Quốc khống chế đã khôi phục bình thường.
Mà hiển nhiên chuyện này là do Hạ Chí làm, cứ việc Hạ Chí không nói chuyện với nàng, nhưng cũng không thật sự không quan tâm tới nàng.
"Hiện tại ngươi cường đại tới mức nào đây?" Phượng Hoàng tự lẩm bẩm, nàng biết hiện tại Hạ Chí rất mạnh mẽ, nhưng nàng không cách nào tưởng tượng nổi rốt cuộc Hạ Chí cường đại đến tình cảnh nào.
Đương nhiên Hạ Chí cũng không trả lời vấn đề này của Phượng Hoàng, hắn đã trở lại khách sạn.
Nằm lên ghế sofa trong chốc lát, Hạ Chí lại lấy mắt kính xuống, sau đó nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Sáu giờ sáng.
Giang Thành, Hạ Chí mở mắt, đeo kính mắt.
Thanh Cảng, Mạc Ngữ xuất hiện ở cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, rất nhanh, nàng đã bắt đầu tự mình chạy bộ.
Lần này, Mạc Ngữ đẩy nhanh tốc độ chạy hơn, vì vậy, lộ trình nàng chạy cũng sẽ dài hơn, về phần tuyến đường, đường lớn phồn hoa có, đường nhỏ thanh tĩnh cũng có.
Nhưng hiển nhiên buổi sáng hôm nay cũng không thuận lợi như sáng sớm hôm qua.
Lúc này Mạc Ngữ đang chạy trên một con đường nhỏ an tĩnh, mặc dù tốc độ của nàng đã nhanh hơn bình thường không ít, nhưng vẫn có thể duy trì tiết tấu rất ổn định, mà tư thế của nàng cũng vẫn ưu mỹ như vậy. Bất luận lúc nào, nàng cũng có thể khiến nhất cử nhất động của mình có vẻ tinh chuẩn như vậy.
Mọi thứ đều có thể tính toán, tinh chuẩn chính là tính toán kết quả.
Người khác có thể không quan tâm tới cách biệt chỉ có chút xíu này, nhưng đối với Mạc Ngữ, mọi thứ đều phải chuẩn xác tới trăm phần trăm.
Nhưng trong lúc bất chợt, tiết tấu của Mạc Ngữ thay đổi, nàng đột nhiên gia tốc, tuyến đường cũng đột nhiên trở nên như không có chút quy luật nào, nàng vòng vo nửa vòng trong phạm vi có vẻ tương đối nhỏ này, trên thực tế, dường như nàng đang dùng phương thức này để xoay người.
Trong tầm mắt nàng, một sợi dây thật nhỏ đang xoắn về phía nàng, mà gốc dây như dài quá mắt, bất luận Mạc Ngữ có động thế nào nó cũng có thể đuổi theo, theo sát không buông.
Mạc Ngữ cũng không ngừng lại, nàng tiếp tục tránh né, chỉ có điều thoạt nhìn, nàng tránh né càng ngày càng gian nan, mà đến hiện tại, nàng đã không nhìn thấy địch nhân chân chính.
Nhưng Mạc Ngữ rất kiên trì, nàng cũng không kinh hoảng, nàng vẫn đang không ngừng di động, tiếp tục tránh né, nhưng vào lúc này, kẻ thù của nàng lại tựa như mất kiên trì.
Bởi vì trong lúc bất chợt, hơn mười sợi dây xuất hiện cùng một lúc trên không trung, từ bốn phương tám hướng cùng quấn về phía Mạc Ngữ!
Đối với Mạc Ngữ, muốn tránh né một sợi dây đã rất gian nan, mà phải đồng thời tránh né hơn mười sợi dĩ nhiên là càng gian nan hơn rất nhiều. Đột nhiên Mạc Ngữ ngừng lại, trực tiếp từ bỏ tránh né, nguyên nhân rất đơn giản, căn cứ theo tính toán của nàng, nàng không cách nào tránh thoát những sợi dây này.
Có một số công kích nàng vốn không cách nào tránh né, chỉ có thể chống lại, nhưng vấn đề ở chỗ hiện tại, Mạc Ngữ cũng không có bao nhiêu năng lực để trực tiếp chống đỡ.
Mắt thấy hơn mười sợi dây này sẽ quấn lên Mạc Ngữ, nhưng vào lúc này, trong không khí truyền đến tiếng xé gió vèo vèo vèo, chớp mắt sau, hơn mười mũi tên đánh lên những sợi dây này!
Dây chuẩn bị đứt, mà hơn mười mũi tên kia cũng không dừng lại, chúng bỗng nhiên chuyển hướng, vọt thẳng về phía trước.
Một dây bện thành rổ đột nhiên xuất hiện trên không trung, ngăn cản toàn bộ mũi tên, sau đó, mũi tên và rổ cùng biến mất.
Một bạch bào nam tử anh tuấn bất phàm không có chút dấu hiệu nào xuất hiện bên cạnh Mạc Ngữ, hắn ta cười ôn hòa với Mạc Ngữ: "Ngươi đi đi, không sao."
"Cảm ơn." Mạc Ngữ đưa mắt nhìn bạch bào nam tử, lên tiếng cảm ơn, sau đó nàng xoay người chạy đi.
Vẫn là tiết tấu ổn định, cũng không có chút hoảng hốt nào, nàng cũng không chạy trốn, nàng chỉ đang tiếp tục bài huấn luyện nàng vẫn chưa hoàn thành trước đó mà thôi.
Bạch bào nam tử dùng ánh mắt kỳ dị nhìn Mạc Ngữ, sau đó hắn ta quay đầu nhìn một gốc cây cách đó không xa, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Lăn ra đây!"
Cây này cũng không lớn, dưới tình huống bình thường, vốn không cách nào giấu người được, mà hiện tại, thoạt nhìn, nơi gốc cây thật sự không có người. Thế nhưng theo một tiếng quát lạnh của bạch bào nam tử, bên cạnh cây đột nhiên xuất hiện thêm một người.
Một nam tử cũng rất tuấn mỹ, khác biệt là bạch bào nam tử là người phương Đông, mà nam tử tuấn mỹ mới vừa nhô ra này rõ ràng là người phương Tây.