"Tốt rồi, chúng ta cũng đi về đi thôi." Liễu Linh mở miệng nói.
"Tỷ, ngươi không trở lại bệnh viện sao?" Liễu Huy hỏi.
"Không cần." Liễu Linh lắc đầu, "Chúng ta về nhà trước, sau đó chúng ta phải thương lượng thật cẩn thận xem, hiện tại chúng ta có kỳ ngộ rất tốt, nhưng cùng lúc đó, chúng ta cũng có thể phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn."
Nguy hiểm và kỳ ngộ luôn luôn cùng tồn tại, đối với điểm này, Liễu Linh đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chỉ có chuẩn bị tâm lý thôi còn chưa đủ, nàng còn cần phải có một số chuẩn bị mang tính thực tế.
Rất nhanh ba tỷ đệ Liễu gia đã lên xe rời đi, mà lúc này, Thẩm Tử Văn cũng xuất hiện ở cửa, nhìn bóng xe ba người rời đi, vẻ mặt Thẩm Tử Văn có chút kỳ lạ.
"Ngươi làm rất đúng." Một giọng nói hết sức dễ nghe truyền đến từ phía sau Thẩm Tử Văn.
Thẩm Tử Văn xoay người, trên mặt lộ ra vẻ mặt ôn nhu, đây là một nữ tử trẻ tuổi, thật ra nàng cũng không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng trên người nàng lại mang theo khí chất ôn hòa nhu mì, mà dường như khí chất này càng có thể dễ dàng bắt được trái tim của nam nhân như Thẩm Tử Văn.
"Bách Linh, ngươi biết Hạ Chí đúng không?" Thẩm Tử Văn ôn nhu hỏi.
"Ừm." Giọng nói của nữ tử tên Bách Linh này êm tai như chim sơn ca, "Hơn nữa, hẳn ta có thể đoán ra được thân phận chân chính của Hạ Mạt."
"Hai người bọn họ đều là người của thế giới các ngươi?" Trên mặt Thẩm Tử Văn xuất hiện vẻ kinh ngạc, hiển nhiên, kết quả này có chút nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
"Ừm." Bách Linh nhẹ nhàng gật đầu, "Tử Văn, trong thế giới của chúng ta, Hạ Chí có danh hiệu Nhân Hoàng, ta nghĩ nghe được danh hiệu này, hẳn ngươi cũng biết hắn đã từng cường đại tới cỡ nào."
"Đã từng?" Thẩm Tử Văn lại phát hiện điểm mấu chốt trong lời nói của Bách Linh.
"Đúng, bốn năm trước, Hạ Chí mất đi tất cả năng lực, sau đó hắn biến mất, thẳng đến trước đó không lâu hắn mới đột nhiên xuất hiện ở Thanh Cảng." Bách Linh gật đầu, "Ở thành phố Thanh Cảng, hắn rêu rao dị thường, nhưng tới hiện tại vẫn không có chút tổn hao nào, cho nên có tin đồn, rất có thể hắn đã khôi phục năng lực đã bị mất đi."
Dừng một chút, Bách Linh tiếp tục nói: "Nhưng trên thực tế, nếu như ta đoán không lầm, cho dù hiện tại Hạ Chí vẫn đang bị mất năng lực, người trêu chọc hắn vẫn sẽ không có kết cục tốt, bởi vì vị Hạ Mạt cảnh quan kia có năng lực gần với Nhân Hoàng đã từng."
"Vị Dương thiếu ở thủ đô kia có thể còn sống sót, dường như là nhờ vận khí?" Thẩm Tử Văn khẽ than thở.
"Có lẽ là nữ hài tử đang hẹn hò không muốn giết người." Bách Linh nhẹ nhàng cười.
"Nhưng lần sau, chỉ sợ hắn ta sẽ không được may mắn như vậy." Thẩm Tử Văn lắc đầu, "Hắn ta nhất định sẽ không chịu dừng lại như thế."
"Rời khỏi Nhất Phẩm Đường, chuyện không liên quan gì tới chúng ta nữa." Bách Linh mỉm cười, "Cho nên ngươi không cần lo lắng."
"Bách Linh, thật ra ngươi nên nhắc nhở ta một câu, ta biết lai lịch của Hạ Chí bất phàm, nhưng ta thật không biết hắn lại lợi hại như vậy." Thẩm Tử Văn lại thở dài.
"Không, ban nãy ngươi đã xử lý rất tốt, cố ý lấy lòng cũng không thể kết giao với hạng người như Hạ Chí." Bách Linh khẽ lắc đầu, "Thật ra, Tử Văn, ta kiến nghị ngươi không nên nghĩ tới chuyện kết giao với Hạ Chí, chúng ta với hắn không phải là nhân vật cùng một đẳng cấp."
"Bách Linh, ta hiểu ý của ngươi." Thẩm Tử Văn nhẹ nhàng ôm Bách Linh, "Thật ra, trong số người của thế giới các ngươi, ta biết ngươi đã quá đủ rồi."
Bên này Thẩm Tử Văn có thể ôm ấp giai nhân, mà hiển nhiên Hạ Chí lại không được may mắn như vậy, chẳng qua, từ một ý nghĩa khác, có thể sóng vai tản bộ với Hạ Mạt đã may mắn hơn Thẩm Tử Văn gấp trăm lần nghìn lần.
"Đi đâu?" Hạ Mạt mở miệng hỏi.
"Dẫn ngươi đi chơi." Hạ Chí trả lời.
"Đi đâu chơi?" Hạ Mạt tiếp tục hỏi.
"Đợi lát nữa ngươi sẽ biết." Lần này Hạ Chí cũng không nói trước cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt không hỏi nữa, hai người tiếp tục không chút hoang mang đi về phía trước, xấp xỉ nửa giờ sau, Hạ Chí dừng bước lại: "Tới rồi."
Đây là một sân chơi, đương nhiên, lúc này, sân chơi đã đóng cửa.
Nhưng đối với Hạ Chí, đương nhiên chuyện đóng cửa cũng không phải vấn đề, vì thế, một giây sau, hai người đã trực tiếp xuất hiện trong sân chơi.
"Đi, chúng ta đi chơi xe cáp treo." Hạ Chí cười xán lạn với Hạ Mạt.
Bí ẩn một trong mười sự kiện linh dị Giang Thành - sân chơi thần quái đã xuất hiện vào lúc đó, đêm khuya này, thứ tự động vận hành cũng không chỉ có xe cáp treo, gần như toàn bộ thiết bị trò chơi trong sân chơi đều đang tự động vận hành.
Nửa đêm tiếng chuông gõ vang, trên quay ngựa gỗ trong sân chơi, Hạ Mạt lẳng lặng ngồi ở nơi đó, mà ở sau lưng nàng, trên một con ngựa gỗ khác, Hạ Chí ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn nàng.
Mấy phút đồng hồ sau, quay ngựa gỗ dừng lại, mà Hạ Mạt cũng nhảy xuống khỏi ngựa gỗ.
"Ta phải quay về." Hạ Mạt mở miệng nói.
"Muốn ta đưa ngươi về không?" Hạ Chí cũng nhảy xuống ngựa gỗ.
"Không cần." Hạ Mạt trả lời.
Đoạn đối thoại này hệt như tái diễn lại đêm hôm qua, mà nói xong câu đó, Hạ Mạt lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt Hạ Chí.
Hạ Chí đứng lẳng lặng tại chỗ, đủ mấy phút vẫn không hề rời đi.
"Thời gian đã mất đi còn có thể đoạt về, nhưng có những chuyện đã trải qua lại mãi mãi không thể nào quên được." Một giọng nói động lòng người đột nhiên truyền đến từ sau lưng Hạ Chí, "Thật ra hai người các ngươi rất giống nhau, nàng không cách nào quên được chuyện ngươi từng làm, mà ngươi cũng không cách nào quên chuyện ta từng làm."
Hạ Chí chậm rãi xoay người, trong màn đêm, một mảnh hỏa hồng hết sức bắt mắt, người đột nhiên xuất hiện này chính là Phượng Hoàng.
"Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta, nhưng ta tới nơi này cũng không phải là vì việc tư." Phượng Hoàng lại tiếp tục nói.