"Nói đi, chuyện gì?" Giọng điệu của Hạ Chí rất thản nhiên.
"Hạ lão sư, đầu tiên ta cần phải nhắc nhở các ngươi một chút, lúc này, cửa trước và cửa sau của quán chúng ta đều có cảnh sát vũ trang và đặc công canh gác, bọn hắn đang đợi ngươi và Hạ cảnh quan đi ra ngoài. Tuy ta tin chắc với các ngươi, chuyện này cũng không phải vấn đề, nhưng thân là ông chủ nơi này, ta phải có nghĩa vụ nhắc nhở." Thẩm Tử Văn mỉm cười, mà ngữ khí của hắn ta cũng rất ôn hoà, nhưng lời của hắn ta lại đủ để chứng minh, hắn ta biết rõ vụ nổ súng ở nơi này lúc trước.
Mà sau khi rút súng, đám người Hạ Chí vẫn có thể tiếp tục ngồi lại ăn cơm mà không gặp phải bất kỳ sự quấy rầy gì, nói rõ đây cũng là công lao của Thẩm Tử Văn.
"À, ta biết rồi." Hiển nhiên Hạ Chí cũng không để chuyện có cảnh sát đến tìm phiền toái trong lòng.
Ngược lại ba tỷ đệ Liễu Linh Liễu Thần Liễu Huy, lúc này vẻ mặt bọn họ ít nhiều gì cũng có chút bất an.
Thẩm Tử Văn tiếp tục nói: "Vị Dương tiên sinh tới từ thủ đô kia, ta đã đưa hắn ta tới bệnh viện, ta sẽ chịu trách nhiệm tiền chữa trị của hắn ta. Mặt khác, ta đã mua được bốn thành cổ phần công ty khoa học kỹ thuật Người Gỗ từ trong tay Diệp Vân Hạo, nếu Hạ lão sư không ngại, ta có thể dựa theo giá tiền của ngươi, cũng chính là một tệ, để bán lại cổ phần cho ngươi."
Liễu Linh ngẩn ra, nàng thật không ngờ Thẩm Tử Văn lại làm chuyện này.
"Ngươi mua với giá bao nhiêu tiền?" Hạ Chí hờ hững hỏi.
"Một ức." Thẩm Tử Văn cũng không có ý giấu giếm.
Dừng một chút, Thẩm Tử Văn lại bổ sung: "Hạ lão sư, ta thật không có ý trợ giúp Diệp Vân Hạo, nhưng chuyện này phát sinh trong nhà hàng của ta, ta sẽ tận lực khiến mỗi khách hàng đều được thỏa mãn. Về phần sau khi các ngươi rời khỏi nhà hàng còn sẽ phát sinh chuyện gì, tất cả đều không liên quan gì tới ta, ta tuyệt đối sẽ không quấy rối."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, ta không quan tâm ngươi có quấy rối hay không." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ngươi liên hệ với Hàn Tiếu đi, ký hợp đồng với nàng là được."
"Được, chúng ta sẽ liên hệ với Hàn luật sư ngay." Hiển nhiên Thẩm Tử Văn cũng hiểu rõ chuyện này.
"Chúng ta đi thôi." Lời này của Hạ Chí đương nhiên là đang nói với Hạ Mạt, mà trong lúc nói chuyện, đồng thời hắn còn đi ra phía ngoài.
Hạ Mạt và Hạ Chí đi sóng vai, Liễu Huy và Liễu Thần cũng đi theo, Liễu Linh thì hơi lạc hậu ở phía sau.
"Liễu đại tiểu thư, đây là danh thiếp của ta, giữ vững liên lạc." Thẩm Tử Văn đưa một tấm danh thiếp mạ vàng cho Liễu Linh.
Liễu Linh tiếp nhận danh thiếp, trên mặt không tự chủ được thoáng qua vẻ vui mừng: "Đa tạ Thẩm công tử."
Liễu Linh đưa mắt nhìn Thẩm Tử Văn thật sâu, cũng không nói thêm gì, nhanh chóng bước về phía trước vài bước, đi theo Liễu Thần Liễu Huy.
Ở Giang Thành, Thẩm Tử Văn đã từng là nhân vật cùng nổi danh với Kiều Tuấn, chẳng qua, so sánh ra, Kiều Tuấn càng có vẻ rêu rao hơn, mà Thẩm Tử Văn lại vẫn khá khiêm tốn, thậm chí đến hiện tại Liễu Linh mới biết được Nhất Phẩm Đường là sản nghiệp của Thẩm Tử Văn.
Không giống với Kiều Tuấn lai lịch bất minh, Liễu Linh biết rất rõ lai lịch của Thẩm Tử Văn, Giang Thành có bốn gia tộc đỉnh cấp, ngoại trừ Diệp gia của Diệp Vân Hạo, Thẩm gia của Thẩm Tử Văn cũng là một trong số đó, mà Thẩm Tử Văn lại chính là người thừa kế thế hệ này của Thẩm gia.
Không giống với gia tộc khác con cháu đông đảo, thế hệ này của Thẩm gia cũng chỉ có một nam thừa kế là Thẩm Tử Văn, cho nên ở Giang Thành, Thẩm công tử chỉ có Thẩm Tử Văn, mà không còn những người khác.
Cứ việc thế hệ này của Thẩm gia chỉ có một mình Thẩm Tử Văn, nhưng dựa theo tình hình phát triển trước mắt của Thẩm gia, bọn họ không hề thua kém các gia tộc khác. Mà có tin đồn, Thẩm Tử Văn đã chân chính nắm giữ Thẩm gia, trên thực tế, mấy năm nay, Thẩm gia phát triển tương đối nhanh chóng, rất nhiều người đều nói, trên thực tế đây là kết quả do Thẩm Tử Văn tự tay kinh doanh.
Trước đây, Liễu Linh vốn không có cơ hội giao tiếp với Thẩm Tử Văn, nhưng bây giờ, Liễu Linh biết, nàng đã thật sự bước vào vòng tròn của nhân vật nổi tiếng đỉnh cấp Giang Thành, mà sở dĩ nàng có thể bước chân vào đây, thật ra xét đến cùng cũng là vì Hạ Chí.
Liễu Linh rất rõ ràng, Thẩm Tử Văn cũng không đột nhiên cảm thấy nàng có năng lực siêu quần, mà là vì nàng quen biết Hạ Chí.
"A? Không phải nói ngoài cửa có cảnh sát sao?" Giọng nói ngạc nhiên của Liễu Huy đánh thức Liễu Linh khỏi suy nghĩ miên man.
Lúc này, bọn hắn đã đi ra khỏi Nhất Phẩm Đường, trước cửa đèn đuốc sáng trưng, nhưng cảnh sát vũ trang và đặc công trong truyền thuyết đều không thấy tăm hơi.
"Nhìn đi, bọn hắn mới vừa đi rồi!" Liễu Thần lấy tay chỉ một cái.
Liễu Linh cũng thuận theo cánh tay mà nhìn về phía đường cái cách đó không xa, chỉ thấy một số xe cảnh sát đang rời đi, hiển nhiên, hẳn là bọn hắn vừa nhận được mệnh lệnh rút lui khỏi đây, về phần bọn hắn nhận được mệnh lệnh của người nào, thật không phải Liễu Linh có thể biết rõ.
Quay đầu nhìn về phía Hạ Chí và Hạ Mạt, lại phát hiện hai người bọn họ không hề cảm thấy kinh ngạc với kết quả này, hiển nhiên đối với bọn họ, đây cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
Trên thực tế, sau khi hai người này ra cửa không hề dừng lại chút nào, bọn họ đang trực tiếp đi về phía trước.
"Người anh em, hiện tại các người định đi đâu? Ta lái xe đưa các ngươi đi?" Lúc này Liễu Huy kịp phản ứng, vội vàng kêu một tiếng.
"Chính chúng ta đi dạo một chút, không cần tiễn." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, "Nếu có người vì chúng ta mà gây phiền phức cho các ngươi, cứ gọi điện thoại cho ta là được."
Rất nhanh Hạ Chí và Hạ Mạt đã băng qua đường, biến mất trong tầm mắt của đám người Liễu Huy.